Tuy rằng đương sự lòng nóng như lửa đốt, người đứng ngoài xem lại chẳng có cảm xúc gì, còn nhân dịp đó chụp ảnh bọn họ. Trong đó tấm hình thu hút mọi người nhất, chính là Nghi Hi quỳ bên cạnh Thẩm Nhất Lộ, cô ôm bà vào lòng, Thẩm Nhất Lộ hai mắt nhắm nghiền
Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh. Due to a planned power outage on Friday, 1/14, between 8am-1pm PST, some services may be impacted.
Chắc anh đang mắc ia* lắm hay sao mà thấy anh trong suốt buổi phỏng vấn có vẻ gấp gáp quá, mặt thì một cục, đùi thì ngồi rung khí thế. Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho biết Futa có một người nhân viên hamlz như anh, chào thân ái và quyết thắng anh. - Ẩn danh Dev quèn
Trong Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh kiếp này, nữ chính đã sống là chính mình và sống hết mình.Cô cố gắng trong công việc, cô chủ động bước về phía nam chính và quan trọng hơn là cô dám từ bỏ người cha không hiểu chính mình.
Thi thoảng thì lại ngắm nghía chiếc lưỡi lê, chạm thử vào nó để kiểm tra độ sắc bén. Sau khi mọi thứ đã hoàn tất, anh quay sang nhìn đống tài liệu chất cao như núi mà cha mình ném sang mà thở dài một hơi. Anh ngồi vào bàn, bắt đầu việc chiến đấu với nó.
Fast Money. Tác giả Nhược Minh Dực Độ dài 31 Nhân vật Lâu Nghiêu Nghiêu + Tần Chí Overview Trên trang sstruyen đã có phần mô tả khá rõ về nội dung câu chuyện rồi. Mình copy tạm ra để mọi người đọc thử nhé! Đoạn này chỉ đơn giản là đưa ra một bức tranh toàn cảnh về câu chuyện của Nhược Minh Dực thôi. Nên phần sau là phần riêng của mình viết thì mình chỉ tập trung và các góc độ suy nghĩ – phân tích của mình khi đến với bộ truyện trọng sinh sủng Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh. Tóm tắt trên sstruyen Câu truyện kiếp trước Kiếp trước, cô ghen tị lớn lối với nữ chính thanh nhã cao quý hiền lành bởi vì cô ta đã giành hết tình thương của ba ba, và cũng chính cô ta đoạt đi thần tượng trong lòng cô, cô dùng hết mọi thủ đoạn để giành lại, cướp người người đàn ông đó từ trong tay cô ta ra. Và họ đã đính hôn. Cô cười đắc thắng! Nhưng, thế thì sao chứ? Năm năm, hắn vì người hắn yêu thủ thân như ngọc suốt năm năm, đến khi gần thành hôn, cô mới phát hiện cô chị Thánh mẫu của mình đã mang thai, họ lén lút qua lại với nhau trong suốt năm năm đó, coi cô như một con ngốc. Khi cô phát hiện cô ta cười thật to chỉ vào mặt cô mà nói “Tôi sẽ không bỏ đứa bé này, cho dù cô cùng Trần Hạo kết hôn, khi cô nhìn mặt anh ta cô sẽ vĩnh viễn nhớ đến tôi, khi cô có con, thì cô cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến đứa con của tôi. Tôi và con tôi vĩnh viễn sẽ là cái gai trong mắt cô. Cô đã thua rồi. Suốt đời này cô chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.” Cô ta điên, cô cũng điên và cuối cùng cô trượt chân ngã, cô ta cũng mất đà ngã nhào lên con dao của cô. Cô gọi điện cho anh, anh đến, xử lí mọi chuyện và gánh tội thay cô. Anh vào tù, cô đến thăm nhìn anh qua lớp cửa thủy tinh ngăn cách, nói chuyện với anh qua điện thoại. Anh bảo, anh yêu cô, không có anh ở cạnh bên, cô nên tự chăm sóc cho mình, đừng tùy hứng. Cô bật khóc, hỏi anh tại sao không nói sớm. Anh nuông chìu cô từ nhỏ đến lớn, đã nuông chiều hư cô cho nên anh phải chịu trách nhiệm với cô. Cô đã quyết định, cô sẽ ra tự thú. Ánh mặt trời ngoài trại giam sáng rực một cách kì lạ bởi vì cô đã tự tìm được con đường đi cho mình. Vị hôn phu của cô đứng đó, quan tâm cô, cô nhìn hắn như một người xa lạ, hắn nói hắn và cô chị của cô không có gì, cô muốn cười nhìn hắn, rốt cuộc hắn yêu ai? Cô nói cô muốn tự thú, hắn điên cuồng ngăn cản, ngày cưới đã sắp đến gần hắn không muốn phá hủy nó. Lúc này cô mới nhìn ra đằng sau bộ mặt ôn nhu nho nhã đó là một tâm hồn ti tiện ích kỉ chỉ yêu chính bản thân của mình. Cô bảo hắn dừng xe, hắn nhất quyết không dừng. Cả hai người giằng co, lạc tay lái. Trước khi rơi xuống vực thẳm cô chỉ còn một ý niệm trong đầu “Tần Chí đáng thương của em, xem ra anh chỉ có thể chờ em ở kiếp sau!” Cô trọng sinh! Trở về năm cô hai mươi tuổi đó là năm cô gây ra nhiều sai lầm nhất trong tỉnh lại và tự nhủ với mình rằng, nếu ông trời đã cho cô cơ hội bù đắp, nhất định cô phải đem tất cả bù đắp lại. Và câu truyện kiếp này đã tiếp tục… “Tần Chí là của Lâu Nghiêu Nghiêu, suốt đời cũng chỉ là của Lưu Nghiêu Nghiêu. Lớn lên Nghiên Nghiêu sẽ cưới Tần Chí.” Mà làm anh chờ cô đến cả cuộc đời. Nên lần này anh tình nguyện chờ cô, chờ cô đến một lúc nào đó từ lão bà của anh, trở thành lão bà bà, khi đó, anh biết cô sẽ nói ra bí mật của mình! Và khi đó anh sẽ nói Cảm ơn em đã quay đầu lại nhìn anh! Thực ra thì … Câu chuyện kiếp này chỉ vỏn vẹn trong 31 chương thôi – là một cơ hội để nữ chính Lâu Nghiêu Nghiêu làm lại cuộc đời mình với người đàn ông mang tên Tần Chí. Truyện này tuy ngắn nhưng rất logic. Tác giả đưa ra từng vấn đề rồi lại giải quyết nhanh chóng, không lê thê, không dài dòng. Câu chuyện không có quá nhiều cao trào mà khá bình lặng, bình lặng như chính cuộc sống kiếp này của nữ chính. Kiếp này nữ chính chẳng mong cầu nhiều, chẳng tính toán chi mà chỉ mong một đời hạnh phúc. Trong mối quan hệ với người cha. Nếu như kiếp trước Lâu Nghiêu Nghiêu hết lòng tranh đấu chỉ để cha chú ý đến mình hơn thì kiếp này cô đã nhìn ra tất cả. Cô có cố gắng sống chan hòa với cha. Mẹ cô cũng cố gắng vun vén cuộc sống gia đình. Nhưng đổi lại cũng chẳng được gì. Rõ ràng người đàn ông được gọi là chồng là cha kia không hề biết quý trọng những gì mà ông đang có. Sống với nhau bao nhiêu năm nhưng ông chưa hề hiểu mình huống chi là hiểu người. Bi kịch của cuộc đời ông là do ông muốn với cao quá tầm tay, là do ông ham những thứ không phải của mình, là do ông không biết trân quý, không biết cố gắng vì mình vì gia đình. Tất cả là do ông thôi. Trong mối quan hệ với người chị cùng cha khác mẹ tên Lâu Thanh Thanh. Cô này cũng giống như cha mình luôn ham muốn cả những thứ không phải của mình. Con người nên biết thế nào là đủ, nên biết thế nào là lấy ân báo ân, nên biết thế nào là cho là nhận. Lâu Thanh Thanh kiếp này đến cuối cùng cũng hiểu ra nhưng đã quá muộn rồi. Nam phụ thì đúng kiểu cặn bã không đáng nói. Đớn đau cho cuộc sống của nữ chính kiếp trước là không nhìn ra bộ mặt thật của ai cả. Để cuối cùng tất cả những người thương yêu thân thiết với cô đều phải chết ngất vì cô. Về nữ chính … Mình cực kì thích nữ chính của kiếp này. Lâu Nghiêu Nghiêu kiếp này mọi thứ đều vừa đủ. Cô kiêu ngạo vừa đủ, hống hách vừa đủ và làm loạn vừa đủ. 🙂 Cô bình tĩnh cẩn trọng giữ gìn những mối quan hệ của mình, nuôi dưỡng chúng bằng chính tình cảm chân thành nhất. Cái gì tránh được thì cô sẽ tránh. Bỏ được cái gì thì cô sẽ bỏ. Cô không sân si như kiếp trước, cũng không muốn bỏ sức tranh đua nông nổi nữa rồi. Trong Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh kiếp này, nữ chính đã sống là chính mình và sống hết mình. Cô cố gắng trong công việc, cô chủ động bước về phía nam chính và quan trọng hơn là cô dám từ bỏ người cha không hiểu chính mình. Cô không toàn năng như những nữ chính trong truyện ngôn tình trọng sinh khác. Nhưng Nhược Minh Dực cho cô một bản lĩnh của người từng trải. Thế là đủ rồi. Còn lại cô sẽ tự đi. Còn về nam chính … Anh Tần Chí này hoàn hảo quá rồi nên chẳng có gì để chê trách cả. Chỉ mong giá như kiếp trước anh có chút bạo tàn của các nam chính khác thì có lẽ cuộc đời cả 2 người đã không kết thúc như vậy. Nhưng làm gì có giá như. Kiếp này như vậy là đủ rồi. Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh! Cảm ơn Nghiêu Nghiêu và Tần Chí! Note Mình có một list truyện ngôn tình trọng sinh ở đây nữa nhé! Mọi người cùng đọc cho vui nha! 🙂 BRs, Soxuda
" Nghe nói bộ phận thiết kế có người mới đến, trực tiếp được làm trợ lý cho trưởng phòng"" Thật hay giả","Về sau cô ta có thể trực tiếp trở thành nhà thiết kế chính thức của công ty"Cô gái nói chuyện đầu tiên giơ tay mình lên, thưởng thức móng tay thủy tinh mới làm hôm qua, chanh chua nói " Không có biện pháp, ai bảo người ta có người thân hậu thuẫn chứ"" Trưởng phòng Vương luôn luôn là người có tiếng là nghiêm khắc, cho dù có người thân hậu thuẫn cũng nhất định không xem trọng, nói đến cùng là có điểm tựa tốt, hậu thuẫn tốt hay không cũng không liên quan gì đến chúng ta, trước đem chuyện của mình làm tốt rồi nói sau."Một người khác lên tiếng để giảng hòa câu chuyện, ngồi một bên sửa sang lại tư liệu rồi mới nói " Lâu Thanh Thanh, cô đem túi này đưa đến bộ phận thiết kế"Lâu Thanh Thanh công việc buông tay, cung kính đáp " Vâng, tổ trưởng"Thấy Lâu Thanh Thanh ôm túi rời khỏi, đám phụ nữ bát quát kia lập tức giữ chặt đồng sự bên người rồi nói " Tôi có từng nói chưa, người mới ở bên bộ phận thiết kế kia tên là Lâu Nghiêu Nghiêu"" Lâu Nghiêu Nghiêu? Nghe rất giống với Lâu Thanh Thanh, không biết có quan hệ gì không?".Người này phản ứng lại rất nhanh." Đương nhiên là có quan hệ". Sau đó người này nhận thấy sự đồng cảm của đồng sự bát quát liền đem thân phận của Lâu Thanh Thanh cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu nói ra toàn bộNghe thấy câu chuyện thú vị, văn phòng bị mọi người vây quanh lại, thời điểm bộ phận hậu cần không có việc làm bận rộn tay chân, an nhàn cả một ngày không có việc gì làm, vốn đây là một tổ nhỏ nhàn hạ, công việc không nhiều, hơn nữa thực tập sinh Lâu Thanh Thanh mới tới liền đem công tác thường làm cho cô, nên các cô càng nhànNghe xong toàn bộ câu chuyện, người trẻ tuổi nhất, đồng tình nói " Nhìn không ra Lâu Thanh Thanh lại đáng thương như vậy"" Đúng vậy, cô ấy mấy năm này khẳng định là gặp rất nhiều khó khăn đi, khó như vậy mà cô ấy vẫn lạc quan mà phấn đấu". Một người tiếp lờiRất nhanh hội bát quát liền biến thành hội đồng tình, mọi người đều nghiêng về phía Lâu Thanh Thanh,dù sao cắn người miệng mềm bắt người thủ đoạn, từ ngày Lâu Thanh Thanh đến làm việc ở hậu cần, công việc của các cô thanh nhàn rất nhiều, lời nói tự nhiên liền thiên hướng về phía Lâu Thanh Thanh một ít, nhất là Lâu Thanh Thanh lại là con gái của Lâu tổng, lần này đến cơ sở để rèn luyện năng lực lên chức là chuyện sớm hay muộnChỉ một số ít người làm việc lớn tuổi vụng trộm bĩu môi, không gia nhập vào cuộc trò chuyện này, tự nhiên so với những người trẻ tuổi kia nhìn xa hơn, không biết cô gái kia có gì đáng thương, hơn nữa cô gái này lại chạy đến công ty của gia đình để làm, tựa hồ không rõ tình trạng của công ty một chút nào, cô đại khái còn không biết công ty này chân chính do ai lắm quyền trong tay điNếu như cô ta nghĩ đến có thể dựa vào ba mình một đường lên như diều gặp gió thì cô ta nhất định thất vọng rồi, lại nói Phương tổng thật sự là nhân từ, người có tâm tư không tốt như cô ta, nên đuổi được bao xa thì đuổi bấy xa, nhưng ở nói này lại luôn chiếu theo lẽ công bằng mà làm việc, Phương tổng cũng thật làm cho người khác kính nểLâu Thanh Thanh ôm túi đi vào bộ phận thiết kế, cùng với phòng làm việc của các cô được phân là một văn phòng nhỏ có mấy chục mét không giống với bộ phận thiết kế này chiếm suốt cả một cái tầng trệt, ánh sáng sung túc, bố trí xa hoa xinh đẹp, được làm việc ở nơi như thế này, dù chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy thoải cửa văn phòng thư kí Văn nhìn thấy Lâu Thanh Thanh, hướng Lâu Nghiêu Nghiêu trong văn phòng gọi "Lâu Nghiêu Nghiêu, có người đem túi tài liệu cho cô, mau lại đây ký nhận một chút"" Vâng, tới ngay"Chỉ là nghe thấy âm thanh, nhưng sao có thể cảm giác được chủ nhân của thanh âm này tâm tình thực không tồi, lộ ra một chút ngữ khí vui vẻ, kinh hỉLâu Nghiêu Nghiêu từ văn phòng đi ra, thấy người đưa túi đến là Lâu Thanh Thanh chỉ sửng sốt một chút, rồi mượn bút ký tên, hoàn toàn tự nhiên nói " Cảm ơn cô đã đem túi đưa đến đây giúp tôi"Cô đối với Lâu Thanh Thanh với thái độ tự như một người xa lạ, ôn hòaThư kí Văn thăm dò nhìn nhìn hỏi " Nghiêu Nghiêu, túi này đựng gì vậy"" Là sư phụ giúp tôi học một ít môn cơ bản mà. Cô ấy chê tôi căn bản quá kém, lại ngu không ai bằng, không muốn dạy tôi, nên bảo tôi đọc nhiều một chút ấy mà." Lâu Nghiêu Nghiêu thè lưỡi trả lờiSư phụ trong miệng cô chính là Trưởng phòng Vương của bộ phận thiết kế, Trưởng phòng Vương là người nghiêm khắc, lúc dạy Lâu Nghiêu Nghiêu không nể mặt lưu tình một chút nào, hơn nữa căn bản của rất kém Lâu Nghiêu Nghiêu, đương nhiên không thể thiếu những lời răn dạy, gần nhất cô đi ngang qua văn phòng, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng cô gầm gừ với Lâu Nghiêu Nghiêu cùng với tiếng Lâu Nghiêu Nghiêu nhận sai" Nén bi thương", thư ký Văn đồng tình vỗ vai Lâu Nghiêu Nghiêu, đừng tưởng rằng là trợ lý trưởng phòng là có thể hãnh diện, Trưởng phòng Vương là người nghiêm khắc công chính liêm minh như mọi người đều biết, ai không có một trái tim cứng rắn, căn bản là không ai kiên đến trì cuối cùng, đều bị cô ấy mắng cho đến khóc sau đó lại từ chức cũng không phải là ítLúc Lâu Nghiêu Nghiêu trở về phòng,thư kí Văn mới phát hiện Lâu Thanh Thanh còn chưa đi " Ủa, sao cô còn chưa đi, còn có việc gì sao?"" Không có, tôi đi bây giờ đây". Lâu Thanh Thanh cáo từ rời đi, đi tới cửa không nhịn được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua văn phòng đang đóng chặt kiaCũng đều là nhân viên mới của công ty, cô chỉ có thể ở cùng với một đám người ở gian phòng nhỏ âm u mà Lâu Nghiêu Nghiêu lại có thể có được một gian phòng riêng của mình để làm văn phòngTrở về phòng làm việc,nhóm đồng sự luôn đối với Lâu Thanh Thanh khoa tay múa chân chủ động tiến lên bắt chuyện,trong giọng nói lộ ra các loại thử lấy lòng, Lâu Thanh Thanh cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười đối phó, trong lòng vô cùng cảm thấy mệt mỏiCô không khỏi nghĩ đến vừa rồi thấy Lâu Nghiêu Nghiêu, cô ấy ở bộ phận thiết kế gặp được sự chèn ép cùng nói xấu khẳng định là không ít, vì sao, nhìn cô ta lại giống như là rất vui vẻ?Người con gái kia tự hồ luôn luôn như vậy, cho dù lúc trước có tức giận đến cực hạn ngay sau đó lại bị những chuyện nhỏ khác làm cho vui trở lại, sau đó chuyện phía trước thật giống như không tồn tại, dựa vào cái gì mà cô ta có thể nhanh như vậy đã hòa đồng với mọi người, mà mình lại bị những chuyện như thế tra tấn lặp đi lặp lại!Lâu Thanh Thanh lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy mình không thể kiên trì nổi, vừa rồi Lâu Nghiêu Nghiêu đối đãi với cô ta tựa như một người xa lạ, hoàn toàn không đem cô ta để vào mắt, cô ta đột nhiên cảm thấy mọi việc làm của mình đều mất hết ý nghĩaCó lẽ, cô ta thật sự không nên để cho cả cuộc đời của mình đều bị Lâu Nghiêu Nghiêu hủy diệt, hẳn là phái thoát ra khỏi bong ma của Lâu Nghiêu Nghiêu, bắt đầu từ bây giờ cô phải sống cho bản thân mìnhCô đột nhiên nhớ tới người đàn ông lần trước ở lễ hội gặp kia, đáy lòng nảy lên một trận ngọt ngàoĐối với việc chạm mặt Lâu Thanh Thanh vừa rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn khôngđể ở tròng lòng, trọng sinh làm cho cô ngộ ra một đạo lý, người khác có thể không làm cho mình hạnh phúc, nhưng chính mình không thể không làm cho mình hạnh phúc, bởi vì nếu như chính mình không làm cho mình hạnh phúc thì ai có thể làm cho mình hạnh phúc đâyNghĩ như thế, liền cảm thấy không có gì là không vui vẻ cảNgày mai chính là cuối tuần, Lâu Nghiêu Nghiêu cười ngây ngô sửa sang lại muốn về nhà, lại phát hiện một túi giấy tờ đầy trang giấy, hơn nữa vừa rồi Lâu Thanh Thanh đưa túi tới, cô hoàn toàn chưa động đến a, cuối cùng gọi cho Tần Chí chờ ở dưới lầu, bảo anh ở dưới lầu đi lên giúp cô mang đồ với yêu cầu của cô, Tần Chí tự nhiện hữu cầu đáp ứngBất quá, thời điểm Tần Chí đi lên, sắc mặt đen lại, ôm lấy hai hộp giấy, sắc mặc ngày càng đenKhông một chút nhận thấy được Tần Chí tâm tình không tốt, Lâu Nghiêu Nghiêu vui tươi hớn hở cùng anh chia sẻ niềm vui ngày hôm nay. Tần Chí vẫn thản nhiên lạnh lung, nửa ngày mới phản ứng một câu, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không biết là buồn, nên cứ nói cười ngây ngô một cách không ngừngCuối cùng Tần Chí bị cô đả bại, không thể duy trì vẻ mặt lạnh lùng lâuYên ổn ngồi trong xe, Tần Chí hỏi Lâu Nghiêu Nghiêu cuối tuần đã có kế hoạch gì chưa, Lâu Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ hai ngày cuối tuần này đều phải ở nhà, Tần Chí lại bắt đầu mang vào khuôn mặt lạnh lungThấy Lâu Nghiêu Nghiêu cầm một quyển sách nhìn chăm chú, căn bản là không phát hiện biểu tình biến hóa của Tần ChíĐại khái là cuồng làm việc cũng là do di truyền đi, nghe nói Dì Phương lúc trẻ tuổi cũng làm việc một cách điên cuồng không màng đến mạng sốngLâu Nghiêu Nghiêu tuy rằng không khoa trương như vậy, nhưng cũng là toàn tâm toàn ý nhập đầu vào công tác, Tần Chí cảm giác được cô rất nhập tâm, rất nhiệt tình nhưng mà vẫn cảm thấy rất khó chịu a!Trước kia Lâu Nghiêu Nghiêu cả ngày đều kề cạnh anh, có đôi khi anh cũng sẽ cảm thấy rất phiền toái, cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện tại Lâu Nghiêu Nghiêu lại bỏ rơi anh, anh lại cảm thấy mất mát, kỳ thật cũng không phải không từng bị Lâu Nghiêu Nghiêu hờ hững qua, hai năm nay Lâu Nghiêu Nghiêu bởi vì Trần Hạo, cũng không thiếu việc lơ đãng bỏ mặc anh, nhưng hiện tại sao có thể giống nhau, cô là bạn gái anh mà lại không nhìn anhAnh sẽ nói là anh cảm thấy mình ghen tị, sao?Đối với việc không được tự nhiên của Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu không chút nào cảm nhận được, cô từ trước đến nay chính là kiểu người khi xác định được mục tiêu, liền toàn tâm nhập vào đầu, lần này hạ quyết tâm quyết chí nên đương nhiên cố gắng vô cùngBuổi tối sau khi dùng bữa, Lâu Nghiêu Nghiêu một mình ngồi lại trên ghế sô pha, Tần Chí bị bỏ rơi phải ngồi một mình chơi trò chơiTám giờ, Tần Chí chơi trò chơi, thường lén nhìn Lâu Nghiêu NghiêuChín giờ, đem sàn nhà ra lau sạch sẽ, lại lén nhìn Lâu Nghiêu NghiêuMười giờ, quản gia Tần Chí lại một lần nữa dọn dẹp lại mọi thứ, thường lén nhìn Lâu Nghiêu NghiêuNhìn đến 10 rưỡi tối, Lâu Nghiêu Nghiêu có chút mệt mỏi nhìn một vòng quanh nhà, nhưng không thấy có một ai ở trong phòng khách, không thấy hình bóng Tần Chí đâu, nhất thời cảm thấy rất kỳ quái, khó trách cô cảm thấy tối hôm nay thiếu vắng cái gì đó, nhất thời nhớ tới toàn bộ buổi tối hôm nay, hình như Tần Chí chưa nói qua một câu nào!Ở trong phòng tìm một vòng nữa, mới phát hiện Tần Chí ở trên giường, anh hướng mặt vào bên trong, vẫn không nhúc nhích coi như đang ngủThấy thế Lâu Nghiêu Nghiêu sinh ra một cỗ ủy khuất, anh dám chạy đi ngủ trước, cũng không thèm gọi cô!Oán hận chạy đi đánh răng rửa mặt, tắt đèn, Lâu Nghiêu Nghiêu nằm ngủ ở bên kia, cùng Tần Chí nằm cách rất xaNằm ngủ một hồi lâu, Lâu Nghiêu Nghiêu không ngủ được, cô liền hướng về phía bên kia Tần Chí, cuối cùng cũng ôm thắt lưng Tần Chí, mềm giọng kêu một lên một tiếng " Tần Chí"Tần Chí giống như thật sự đang ngủ, nhất thời không có chút phản ứngNhưng Lâu Nghiêu Nghiêu hiển nhiên không phải là một người tốt, hai tay nhỏ đặt ở trên ngực của Tần Chí, chiêu này vừa dùng đến, Tần Chí rất sợ nhột rất nhanh liền công phá, xoay người đè ở trên người Lâu Nghiêu Nghiêu, đem hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu với ánh mắt tựa như sắc lang buổi tối, ánh xanh nguy Nghiêu Nghiêu ủy khuất nói " Tần Chí, anh gần đây rất lãnh đạm với em". Người ta thường nói đàn ông thường hay thay đổi mà, lúc muốn ở cùng với phụ nữ, cho dù là sao trên trời cũng đều nghĩ mọi biện pháp để làm, nhưng một khi đã đeo đuổi được liền không thèm để ý đến Nghiêu Nghiêu tinh tế phát hiện gần đây Tần Chí đều rất ít nói chuyện với cô, thậm chí mấy ngày không có làm việc kia, quả nhiên lúc theo đuổi thì là bảo vật, tới tay được thì trở thành cỏ dại được lời nói của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí thiếu chút nữa là hộc máu, có gặp qua cô gái nào thích gây sự như cô không? Rõ ràng là gần đây là cô lãnh đạm với hắn mà!Tần Chí nghiến răng nhìn cô rồi nói " Lãnh đạm?"Lâu Nghiêu Nghiêu đương nhiên gật đầu, ủy khuất nước mắt như muốn rơi xuốngTần Chí vô cùng tức giận, anh không phải là kiểu người có tài ăn nói, cũng không muốn cùng Lâu Nghiêu Nghiêu tranh cãi, cho nên dùng hành động trực tiếp để nói cho cô nhanh Lâu Nghiêu Nghiêu ở tại thời điểm bị anh cởi bỏ quần áo, cô luôn cảm thụ được Tần Chí luôn chiếu cố cô, lúc nào cũng nhân nhượng với cô, nhưng lúc này đây đại khái thực sự tức giận vô cùng, hoàn toàn đánh thẳng về phía trước, đem Lâu Nghiêu Nghiêu ép buộc đến chết đi sống lạiNghẹn vài ngày, anh dễ chịu lắm sao? Cô gái này lại không biết tốt xấu gì đem mọi hiểu lầm đổ lên đầu anh, cũng không biết là lỗi của ai, buổi tối mỗi ngày đều nằm xuống giường liền ngủ nhanh như lợn vậy! Lăn quan lăn lại như thế nào cũng không tỉnh lại!Lúc bắt đầu Lâu Nghiêu Nghiêu còn rất hưởng thụ, sau đó chỉ có cầu xin anh tha thứ" Còn thấy lãnh đạm sao?" Tần Chí tiến đến thì thầm bên tai cô nhẹ giọng nóiLâu Nghiêu Nghiêu một bên nước mắt ngắn nước mắt dài nói " Không lãnh đạm, nhất thời không có gì là lãnh đạm!"Cuối cùng, vẫn là Tần Chí bị nước mắt của cô làm mềm lòng, buông tha giáo huấn cô gái nàyBị Tần Chí ôm vào ngực như bảo bối, trước khi ngủ, Lâu Nghiêu Nghiêu còn đang suy nghĩ, tới tay rồi chính là cỏ mà, một chút cũng không ôn sớm tinh mơ ngày hôm sau, sau một đêm khóc chết đi sống lại, Lâu Nghiêu Nghiêu đã tràn đầy sức sống, ngồi dưới đất họa bản thiết kếTần Chí tỉnh lại, liền ngó nghiêng không thấy, vô lực thở dài một hơi, áp chế cảm giác bực tức, mới từ trên giường đứng lênLàm xong bữa sáng, giặt giũ quần áo, Tần Chí mở cửa sổ sát đất, đi ra ngoài phơi quần áo, gió ngày hè thổi mát đem rèm cửa thổi phiêu diêu ở giữa không trung, thổi tán lạn những bức vẽ đầy trên nền phòng. Lâu Nghiêu Nghiêu quỳ rạp trên mặt đất, lắc lư hai bàn chân trắng noãn nhẹ giọng ngâm Chí quay đầu nhìn thoáng qua, vừa văn Lâu Nghiêu Nghiêu cũng vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hướng anh lộ ra một khuôn mặt tươi cười, có lẽ được những làn gió mát thổi làm tâm tình anh thoải mái hẳn lên, Tần Chí tuy rằng rất muốn không để ý tới cô, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được khóe miệng cong lên lộ rõ một nụ cười Quên đi, như thế đã đủ rồi, cô gái này cũng đã là của anh, anh còn đòi hỏi gì nữa chứ?
"Bởi vì anh yêu em!"Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng bị cảm động, nước mắt giống hạt châu bình thường rơi mãi không ngừng, thế nào cũng dừng không được. Tần Chí đau lòng nhìn cô qua cửa sổ cách ly, anh đặt tay ở trên cửa sổ thủy tinh, giống như muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng tất cả đều vô ích, cuối cùng anh đành phải đau lòng nói"Nghiêu Nghiêu, đừng khóc."Làm sao có thể không khóc? Lâu Nghiêu Nghiêu khóc đến gần như không thở được, anh ở bên kia cửa sổ cách ly vẫn nhẹ giọng an ủi cô, thanh âm ôn nhu trước sau như một, giống những ngày đã qua, chỉ cần cô vừa khóc anh sẽ không quan tâm đem bỏ qua tất cả mọi chuyện, ở bên cô, dỗ cô vui vẻ. Là cô quá ngu ngốc mới có thể coi đó là tình cảm anh em, là cô quá ngu ngốc mới có thể làm hại anh phải gánh tội thay cô."Tần Chí, tại sao anh không nói sớm?" Lâu Nghiêu Nghiêu vừa khóc, vừa chất Chí chỉ cười mà không trả lời cô. Kỳ thật không cần anh trả lời, khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi những lời này, cũng đã nghĩ đến đáp án, bởi vì cho dù anh nói căn bản cũng không có tác dụng, khi đó cô bị Trần Hạo làm cho mê muội, trong mắt trừ Trần Hạo thì không nhìn tới bất luận kẻ nào. Suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu khóc càng thương tâm. Cảnh ngục Wan cảnh sát coi ngục ở thúc giục thời gian thăm tù đã hết. Tần Chí kêu Lâu Nghiêu Nghiêu một tiếng. Lâu Nghiêu Nghiêu cầm tai nghe ghé vào trên cửa sổ khóc, tuy vẫn rất thương tâm nhưng cũng nâng cao tinh thần nghe anh nói."Nghiêu Nghiêu, về sau anh không thể ở bên cạnh em, em phải tự chăm sóc mình, không thể lại tùy hứng, biết không?""Vâng, vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ biết là lung tung gật đầu."Nghiêu Nghiêu…""Vâng, vâng.""Không cần kết hôn với Trần Hạo, biết không? Tìm một nam nhân chân chính yêu em, biết không?""Ân ân."Tần Chí nói liên miên căn dặn rất nhiều, lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu không cảm thấy phiền, còn thật sự trả lời, tuy căn bản không nghe được anh đang nói cái gì. Cảnh ngục lại thúc dục vài lần, thật sự không thể ở lại nữa, Tần Chí cuối cùng nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu thật sâu, buông tai nghe đứng dậy rời đi. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, dùng sức gõ vào tấm kính thủy tinh, không để ý cảnh ngục cảnh cáo, chỉ chỉ ống nghe, cô có lời muốn nói. Tần Chí nói với cảnh ngục nói câu thật có lỗi, lại cầm lấy tai nghe. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn anh qua tấm kính thủy tinh, nam nhân anh tuấn luôn luôn thích sạch sẽ, chú ý hình tượng, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, nhìn tiều tụy hơn nhiều, râu mọc nhiều hơn, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rọi như trước, coi như cuộc sống đau khổ không thể ảnh hưởng tới anh, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng chua xót, mãi đến khi Tần Chí mở miệng thúc dục một tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu mới dùng ngữ khí nhất nói"Tần Chí, anh biết em rất tùy hứng, cũng rất ích kỷ, cho nên cuối cùng cho em tùy hứng một lần nữa, chờ em được không? Em không phải đang hỏi anh mà là ra lệnh, anh phải chờ em, bằng không anh về sau đừng nghĩ có thể sống yên ổn, anh biết em giỏi nhất là ép buộc người!"Xem, cô là một nữ nhân ác độc như thế này, luôn bắt buộc người khác làm chuyện họ không muốn, chưa bao giờ biết hối cải, còn coi đó là vinh hạnh cho họ. Tần Chí lúc đầu không hiểu được cô đang nói cái gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu đã cười buông tai nghe đi ra ngoài. Sửng sốt nửa ngày, cuối cùng Tần Chí cũng nở nụ cười, cô nói anh chờ, anh sẽ chờ, nhận mệnh rồi, anh đời này cam tâm tình nguyện nằm trong tay nữ nhân Nghiêu Nghiêu khóc nửa ngày, hai mắt sưng như quả đào, ánh mặt trời bên ngoài làm trước mắt cô đột nhiên biến thành màu đen."Nghiêu Nghiêu."Trần Hạo chờ ở bên ngoài thấy cô liền ném xuống tàn thuốc, cười hướng cô đi mặc quần áo trong màu trắng, tây trang màu trắng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, mang theo ý cười thản nhiên, đi tới dưới ánh mặt trời đi, phía sau giống như có một vòng kim quang, làm cho người ta lóa mắt. Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn thẳng vào nam nhân này, cô nhìn anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thật sự nhìn như vậy, thấy rõ ràng. Trần Hạo đưa tay đỡ cô, Lâu Nghiêu Nghiêu chán ghét bỏ ra, đi thẳng tới bên cạnh xe. Mặt Trần Hạo cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười, đi đến bên cạnh xe, săn sóc giúp cô mở cửa xe. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi vào, Trần Hạo mới trở lại ghế lái, khởi động xe. Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn người nhìn cảnh vật dần trôi qua ngoài cửa sổ, trong khi Trần Hạo vẫn dùng kính chiếu hậu xem thần sắc cô. Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn cũng không kiên nhẫn, quay đầu, cười lạnh nói"Trần Hạo, anh chắc rất hận tôi?""Nghiêu Nghiêu, nói cái gì ngốc vậy." Trần Hạo kinh ngạc, không nghĩ rằng Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ nói như vậy, trên mặt anh tràn đầy kinh ngạc, nghiêng đầu đến ánh mắt nhìn cô cũng đặc biệt ôn nhu, ánh mắt kia cùng ánh mắt nam nhân đối bạn gái bốc đồng giống nhau như đúc. Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại không bị anh mê hoặc, mà là từng chữ từng chữ nói"Anh sao có thể không hận tôi, tôi giết nữ nhân anh yêu đồng thời giết luôn hài tử của anh, anh làm sao có thể không hận tôi?"Trần Hạo nhăn lại mi, không hờn giận nói"Lâu Nghiêu Nghiêu, em nói bậy bạ gì đó?""Tôi nói bậy? Anh biết rất rõ mà, không phải sao? Lúc ấy ba người chúng ta đều ở đây, Lâu Thanh Thanh chết như thế nào, anh chẳng lẽ lại không biết? Ngộ sát Lâu Thanh Thanh là tôi, không phải Tần Chí." Lâu Nghiêu Nghiêu đem những lời này nói ra, sau đó lại tung một lời như sét đánh "Tôi muốn đi tự thú."Trong khoảng thời gian này cô vẫn đần độn, nhưng mà ở ngục giam khóc một hồi, đầu óc cô ngoài ý muốn lại thông suốt, cô không thể để Tần Chí gánh tội thay cô, Tần Chí hiện tại ba mươi hai tuổi, đây là thời kỳ rực rỡ nhất của một nam nhân, nhưng lại phải ở tù mười năm, tại thời đại biến chuyển từng ngày này, mười năm sau chẳng khác nào thế giới khác, khi đó tất cả đều đã muộn. Cô tuy rằng rất ích kỷ, nhưng cũng không thể để Tần Chí vì cô mà chôn vùi cả đời, anh nên có cuộc sống rất tốt. Trần Hạo bị lời nói của Lâu Nghiêu Nghiêu dọa, khiếp sợ nhìn cô nửa ngày cũng nói không ra lời, anh thật sự nhìn cô, phát hiện thần sắc của cô vô cùng bình thản, không giống giả bộ, anh trong mắt hiện lên một tia lửa giận, nhưng rất nhanh bị áp chế, anh vẫn dùng giọng ôn nhu nói"Nghiêu Nghiêu, chúng ta tháng sau sẽ kết hôn, về sau, đừng nói những lời ngốc nghếch này, anh đã nói, anh cùng Lâu Thanh Thanh hoàn toàn không có gì.""Không có hôn lễ." Đối với lí do thoái thác của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản mặc kệ, cô trào phúng nói "Anh nên cao hứng đi, vì anh rốt cuộc cũng thoát khỏi tôi!"Trần Hạo bị lời của cô chọc giận, vẻ mặt thâm tình cùng bi thương nói "Lâu Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc phải thế nào em mới tin anh là thật tâm?"Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực ghê tởm muốn nôn, trước đó không lâu, bởi vì cô tranh chấp cùng Lâu Thanh Thanh, vô tình giết Lâu Thanh Thanh, cùng đứa bé trong bụng Lâu Thanh Thanh, một người hai mạng, nhưng hiện tại, nam nhân này lại cùng hung thủ giết con mình nói thật tâm? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn cho Lâu Thanh Thanh, cô với chị gái cùng cha khác mẹ này lại tranh đoạt một nam nhân ghê tởm đến cực điểm suốt mười mấy năm? Lâu Thanh Thanh a Lâu Thanh Thanh, chị nếu nhìn đến sắc mặt hiện tại của nam nhân này, có phải muốn chui từ mộ ra không? Chỉ sợ… Trần Hạo căn bản không yêu Lâu Thanh Thanh. Càng nghĩ càng ghê tởm, Lâu Nghiêu Nghiêu một khắc cũng không muốn nhìn mặt nam nhân này "Dừng xe!"Trần Hạo làm sao có thể dừng xe, vẫn như cũ vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhìn cô"Nghiêu Nghiêu, anh biết em cùng Tần Chí tình cảm vẫn rất tốt, thậm chí làm cho anh ghen tị, nhưng cũng không thể vì thế mà đi gánh tội thay Tần Chí, anh yêu em như vậy em đem anh đặt ở đâu? Em có nghĩ tới cảm nhận của anh không?"Lâu Nghiêu Nghiêu trợn mắt há hốc mồm, cô sớm nên phát hiện, nam nhân này, căn bản đầu óc có vấn đề!"Đừng nói nữa, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm! Tôi quả thực đầu bị nước vào, lúc trước mới thích anh như vậy!" Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực muốn chọc giận, cô chán ghét nhìn Trần Hạo "Tôi nói lại lần nữa, dừng xe!"Trần Hạo đương nhiên sẽ không dừng xe, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn xoay thành một đoàn, biểu tình thống khổ còn thiếu mỗi nước mắt "Nghiêu Nghiêu…"Nhìn đến sắc mặt này của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu không thể chịu nổi"Cầu xin anh đừng nói nữa, anh vừa nói tôi đã muốn nôn."Trần Hạo giống như bị ý tứ trắng trợn trong lời nói của cô làm giật mình, thậm chí quên ngụy trang, trừng to mắt, sắc mặt cứng ngắc nhìn cô, vẫn nghe nói Lâu Nghiêu Nghiêu tâm tư ác độc, nói chuyện ác độc, nhưng bởi vì lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu thích anh, tự nhiên sẽ không ở trước mặt anh nói thô tục, cho tới bây giờ mới phát hiện, nữ nhân này thật sự có thể mở miệng vô cùng hôi thối. Lâu Nghiêu Nghiêu người này, khi thích ngươi, có thể đem ngươi phủng đến tận trời, khi chán ghét ngươi, lại chút không thèm che giấu, nói trắng ra là một nữ nhân không có đầu óc. Nếu như cô đủ thông minh, sẽ không ở phía sau xé rách mặt nạ, nếu như cô đủ thông minh, cũng đủ ẩn nhẫn, cũng sẽ không…Hai người giằng co, Lâu Nghiêu Nghiêu lười không thèm liếc anh một cái, Trần Hạo dùng sức hít mấy hơi, thật vất vả mới bình phục cảm xúc, anh quay đầu, vừa định tiếp tục diễn thâm tình, lại nghe thấy dồn dập tiếng phanh lại. Khúc quanh phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn. Lúc thanh thép đâm thẳng hướng ót một khắc, thời gian tựa hồ đình chỉ, ngắn ngủi hai mươi bảy niên nhân sinh cưỡi ngựa quang hoa của Lâu Nghiêu Nghiêu ở trước mắt xẹt qua, trong đầu không hiểu hiện lên một cái ý niệm trong đầu đây là một đồng thoại thật đáng buồn, nó có kết cục vô cùng quỷ dị, nữ chủ là cô bé lọ lem bị nữ phụ ác độc giết, sau đó nam chủ vương tử bạc tình bạc nghĩa cùng nữ phụ ác độc sắp tới lúc sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, lại ngoài ý muốn bị xe đâm chết, còn là chết không toàn thây! Đây thật sự là một đồng thoại cẩu huyết! Trước khi nhắm mắt lại, Lâu Nghiêu Nghiêu lại không cam lòng, lại tiếc nuối nghĩ đến Tần Chí đáng thương, xem ra anh phải chờ em trong kiếp sau rồi!
Tình yêu có ba điều khổ Cầu mà không thể, buông nhưng không được, mất mà không điều khổ ấy, Tần Chí chiếm hai điều, anh đối với Lâu Nghiêu Nghiêu, cũng là cầu mà không thể, lại còn là buông nhưng không Chí là người luôn xác định mục tiêu rõ ràng, biết bản thân muốn cái gì, biết bản thân nên làm cái gì, chỉ riêng đối với Lâu Nghiêu Nghiêu anh lại không có một chút biện vì, anh thật sự quá yêu cô gái ngốc từng nghĩ, anh cùng Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ có thể duy trì như vậy cho đến khi chết, trừ phi anh chịu buông nhiên xuất hiện một bất được tin nhắn người ấy viết "Em chờ anh trở về —— Nghiêu Nghiêu", Lâu Nghiêu Nghiêu vĩnh viễn không biết được, anh lúc ấy có bao nhiêu sao kinh ngạc cùng kinh hỉ, nhưng cảm thấy nghi hoặc nhiều hơn, khi anh phục hồi tinh thần lại đã là một lúc lâu sau, anh bối rối gửi lại tin nhắn cho Lâu Nghiêu Nghiêu, vì vội quá nên chỉ có một từ "Được" liền gửi đi, thậm chí ngay cả một cái ký hiệu cũng không có, lát sau anh liền hối hận mình gửi tin ngắn quá, có thể hay không làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu hiểu lầm anh không coi trọng cô, càng nghĩ anh càng tự giễu mình, có lẽ cô căn bản là không để ở trong lòng, gửi cho anh tin nhắn này cũng chỉ do nhất thời hưng một tin nhắn của Lâu Nghiêu Nghiêu mà anh kích động giống như một đứa ngốc. Mặc dù biết như vậy, nhưng anh vẫn giống như kẻ ngốc mà mất ngủ. Khi trở về vào ngày hôm sau, tâm tình không kiềm chế được mà vui vẻ, thậm chí còn vui vẻ với thư ký mà mình không thích kia, chỉ cần nghĩ đến Lâu Nghiêu Nghiêu đang đợi anh, trong lòng liền tràn ngập cảm giác hạnh phúc, như thế nào lại không nhịn được cười, anh thật dễ dàng thỏa mộng đẹp rất nhanh liền tan biến, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có chờ anh, thậm chí biết rõ anh hôm nay trở về, lại còn cùng Trần Hạo đi mong càng nhiều, thất vọng càng lớn, biết rõ là Lâu Nghiêu Nghiêu nhất thời hứng chí, chưa chắc là thực, anh lại cố tình xem như là thực, sự thật được phơi bày này làm anh cảm thấy mệt chết đi, tâm càng mệt nhận được điện thoại của cô, anh là có chút không muốn bắt máy, nhưng hành động so với suy nghĩ lại nhanh hơn một bước, trong điện thoại, cô vẫn kiêu căng tùy hứng như cũ, trước tiên chính là trách người khác, nhưng anh lại một điểm cũng không chán ghét, thật sự chính anh cũng thấy mình đúng là hết thuốc cứ nghĩ cô sẽ nói huyên thuyên không ngừng, sau đó lại đặt ra yêu cầu, không nghĩ tới cô lại nói một câu đơn giản "Tần Chí, ngày mai chúng ta hẹn hò đi!"Chính là một câu đơn giản như vậy, làm cho anh hoảng hồn, nửa ngày cũng không có phản ứng lại kịp, anh cố gắng dùng giọng vui đùa trả lời cô "Tốt, anh đương nhiên không thành vấn đề, bất quá chỉ sợ lúc đó em cho anh leo cây thôi."Đây đâu phải là lời trong lòng anh muốn tự nhiên nói sẽ không, anh lại từ chối cho ý kiến, chỉ là vội vàng cắt đứt điện gián đoạn như vậy, anh làm sao còn có tâm tình họp, bất tri bất giác lại lái xe đến dưới nhà họ Lâu, hai năm nay, mỗi khi tâm tình không tốt, anh liền thích lái xe tới nơi này ngẩn người, bất quá Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn không hề phát hiện không khỏi nhớ tới đề nghị hẹn hò của cô, ngày mai là ngày gì, Lâu Nghiêu Nghiêu khi trước vẫn luôn nhắc đến, cho dù anh không muốn cũng phải nhớ, ngày mai là sinh nhật Trần là nên cảm thấy cao hứng, cô gái anh yêu rốt cục đã trưởng thành, đã biết dùng cách thân cận với nam nhân khác để làm cho người mình thích Tư Nam từng nói, tình cảm của anh và Lâu Nghiêu Nghiêu sở dĩ thành như thế này là do anh quá thông minh, thành ra anh ngốc nghếch, cố kỵ từng chút một, nếu giống như Lăng Đầu Thanh, nhiệt tình theo đuổi tình yêu, anh và Lâu Nghiêu Nghiêu chưa chắc đã tới bước rằng biết rõ Nguyễn Tư Nam nói là đúng, nhưng Tần Chí không cách nào làm được, bởi vì anh không thể bỏ qua, nếu anh làm rõ hết thảy, sau này chỉ có thể cùng Lâu Nghiêu Nghiêu trở thành người xa lạ, điều nay anh không làm tình Lâu Nghiêu Nghiêu, anh quá rõ ràng, cô cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai, chấp nhận hay cự tuyệt, chỉ chọn một cái, không chừa lối Chí là quen thuộc Lâu Nghiêu Nghiêu nhất, cho nên anh có thể phát hiện cô đã thay đổi, khi ngày hôm sau nhìn thấy cô, thần sắc của cô mang theo kinh hỉ, tựa hồ đã thật lâu không có nhìn thấy đó Lâu Nghiêu Nghiêu lại muốn cưỡi xe đạp ra ngoài hẹn hò, anh biết chắc đã có chuyện gì đó xảy ra mới khiến cô lạ lùng như dắt xe ra khỏi gara liền thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đang cùng Trần Hạo cùng với Lamphere giằng co, anh không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng anh cảm thấy một khắc đó, ánh mắt Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn hai người lạnh băng giống như là đang nhìn kẻ nắm chặt tay lại thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, anh nhìn thấy mà đau lòng, chỉ có thể cầm tay cô, nhẹ nhàng giúp cô gỡ ra, tay cô thực lạnh, làm cho tâm anh cũng lạnh cũng không nghĩ nhiều, liền nắm tay cô kéo ra khỏi cái nơi ấy, đưa cô đến một nơi yên tĩnh mà không bị ai quấy giống như mới trước đây vậy, ngồi ở sau xe đạp, đem hai má dán lên lưng anh, hai tay gắt gao ôm thắt lưng dù đã lâu rồi, cô vẫn giống như đứa trẻ bốc đồng, lấy việc làm cho anh xấu mặt mà vui vẻ, thích nhìn anh tức giận, thích nhìn anh phát điên, anh biết, cho nên vì không cho cô thực hiện được, anh càng ngày càng ít tức giận, kỳ thật đã lâu rồi anh không phát giận, hiện tại tức giận với cô, bất quá là giả bộ để làm cho cô cao hứng giống như người đi tìm hồi ức, bước chân thong thả mà xem xét nhân Nghiêu Nghiêu, em có biết hay không, khi em khóc nói với anh "Làm sao bây giờ? Em đi không được."Khi đó, anh thật khổ cho dù khổ sở thế nào, anh vẫn sẽ tỏ ra mạnh mẽ mà nói với em, "Anh sẽ đi cùng em."Lúc đó em không biết đâu, anh rất muốn tức giận với em, rất muốn để em lại một mình, rất muốn bỏ đi để em tìm không thấy. Sau đó, em có thể có một ngày đột nhiên lại nghĩ tới anh hay không?Thật sự rất muốn… rất muốn, nhưng vì sao em luôn khóc, em vừa khóc vừa nói, làm anh không biết phải làm gì với em mà những lời này, Tần Chí lại chỉ có thể nói ở trong lòng, nếu có một ngày anh buông cô ra, có lẽ lúc đó là lúc anh không thể yêu cô rất thích nói những lời làm cho người ta tưởng là thật, cô nói cô trưởng thành muốn gả cho anh, cô phải làm một con sâu gạo, cho nên anh phải cố gắng kiếm tiền nuôi cô, cô từng nói thật nhiều thật nhiều, nhưng cuối cùng cô lại toàn bộ không nhớ rõ là gạt người, vì sao anh luôn nhịn không được mà tin tưởng?Đại khái là cô gạt người quá khi mọi việc xảy ra, bọn họ cũng xác định quan hệ với nhau, tốc độ nhanh đến chóng thật anh có rất nhiều điều khó hiểu, tỷ như lần đó khi cô uống rượu say, sao lại bắt anh nói sẽ không đợi cô, tỷ như khi cô nói có người luôn đợi cô, đó là ai, tỷ như vì sao cô lại đột nhiên không hề thích Trần Hạo, cùng với, vì sao cô lại đột nhiên lựa chọn cùng một chỗ với anh, những bí ẩn đó vẫn làm anh rối nghe Lâu Nghiêu Nghiêu nói cô đã mang thai, Tần Chí không có cảm thấy vui sướng, mà chỉ cảm thấy mất mát, bởi vì anh không biết Lâu Nghiêu Nghiêu có giữ lại đứa trẻ này không, kết quả sự thật chứng minh, anh hoàn toàn nghĩ sai rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu không chỉ giữ lại đứa bé này, lại còn muốn cung anh kết này nói lên cái gì? Đó chính là cô gái này nguyện ý sống cả đời với khắc kia, anh cảm thấy thật choáng như một cô gái đáp ứng lời cầu hôn của mi, nguyện ý sinh đứa nhỏ cho mi, vậy còn nghi hoặc gì nữa, giữ chặt cô, hãy sống thật tốt một trăm lần cầu hôn, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục gả cho anh, nói thật, một trăm lần có chút mệt, bất quá chỉ cần cô cao hứng, cho dù là một trăm lần, một nghìn lần, sao lại không làm? Dù sao hôn nhân cả đời cũng chỉ có một một đôi vợ chồng mới cưới, còn kiêm cả chức cha mẹ tương lai, hai người thật sự không biết phải làm sao, dẫn đến rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, ngày đó hai người căng thẳng tựa như dây đàn, hoảng sợ chiến người nói, vợ chồng trẻ tuổi thường không ổn định, bởi hôn nhân của họ là do tình yêu nhất thời mà thành, nếu tình yêu bị hôn nhân dập tắt, như vậy mọi thứ liền đổ Chí có đôi khi nghĩ ngợi, Lâu Nghiêu Nghiêu có thể chịu đựng được cuộc sống hôn nhân sao?Thời điểm ý tưởng này xuất hiện, Lâu Nghiêu Nghiêu đang bắt Tần Dật lại đánh đòn, thằng nhóc nghịch ngợm này lại đi nghịch bùn trong vườn, không chỉ có như thế, lại còn làm cho đứa trẻ nhà bên cạnh mặt đầy bùn đất, lừa cho nó ăn vài miếng, thằng nhóc này thật sự là càng ngày càng quậy phá!Thời gian thật sự có thể thay đổi hết thảy, lúc trước còn là cô bé con bốc đồng, hiện tại càng ngày càng giống bà thím dữ dằn, rõ ràng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng tính tình lại càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng thích tính toán chi li, chỉ một việc nhỏ liền rít gào nửa ngày, cả ngày đều la mắng đứa con, một hồi thì oán giận con chó nhà hàng xóm quá ầm ỹ, một hồi oán giận trong nhà lại không có muối, khiến mọi người trong nhà mỗi lần nghe thấy liền vội bịt tai Lâu Nghiêu Nghiêu không hề giữ hình tượng la mắng đứa nhỏ, Tần Chí nâng chung trà lên nhịn không được bật cười ra tiếng. Kết quả bị Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy được, Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm cơm!""Được, lập tức đi làm." Tần Chí lập tức đáp ứng, ánh mắt lấy lòng nhìn bà xã đại Nghiêu Nghiêu vừa lòng hất hất cằm, xách tiểu mập mạp một thân đầy bùn đi tắm rửa, vừa đi còn vừa răn dạy tiểu mập qua, tuy rằng miệng cô đầy hung ngôn ác ngữ, trên mặt, cũng là mang theo ý nay chính là kỷ niệm bọn họ năm năm kết tối cô nằm ở trong lòng anh, mỏi mệt một ngày, ngủ rất ở trong lòng anh lộ ra nụ cười ngọt ngào đầy hạnh phúc, giống như nhau thật nhiều năm trước, đến giờ vẫn chưa bao giờ thay chán ghét sao? Đương nhiên là không, tuy rằng ở mặt ngoài cô tựa hồ thực phiền chán, nhưng kỳ thật là thích chán ghét sao? Đương nhiên là không, trong lòng anh đang ôm toàn bộ thế giới, làm sao có thể chán phòng bị đẩy ra, một cái đầu nho nhỏ ngấp nghé nhìn, Tần Chí cười, vẫy vẫy mập mạp lập tức đẩy cửa ra chạy vào, trèo lên giường, chui vào giữa hai người, rất nhanh liền đã ngủ khò hai mẹ con ôm vào trong lòng, Tần Chí mang theo cảm giác thỏa mãn đi vào giấc trái anh vẫn luôn đeo chuỗi hạt đơn giản kia, kỳ thật chuỗi hạt này có một bí mật mà ngay ngày đầu tiên đeo nó anh liền phát hiện ra ánh sáng, có thể thấy một hạt châu có một hàng chữ được in bằng dạ quang "Lâu Nghiêu Nghiêu vĩnh viễn yêu Tần Chí"Hạt châu không lớn, lại có chút mơ hồ, chỉ có thể đoán, vì đeo đã mấy năm nay, dạ quang trên hạt châu đã gần mất tác không có nói cho Lâu Nghiêu Nghiêu rằng anh biết bí mật này, chỉ là vẫn đeo không hề bỏ xuống, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không hỏi tới, nhưng trong lòng đều ngầm hiểu thật, hạnh phúc chân chính là có người nguyện ý sống cùng mi từ hai mươi tuổi đến tám mươi tuổi, không hề oán thán, từ bà xã biến thành lão bà Chí cảm thấy chính mình thực may mắn, gặp gỡ được người nguyện ý cùng mình sống tới lòng anh vẫn có rất nhiều bí ẩn, nhưng anh tin tưởng, sẽ có một ngày, cô sẽ nói cho anh biết, đợi khi cô biến thành bà lão, sẽ nhịn không được mà nói huyên thuyên thôi. Cho nên, anh một chút cũng không gấp, anh có thời gian cả đời, cô cũng sẽ chậm rãi giải thích nghi hoặc cho Nghiêu Nghiêu, nếu muốn anh buông em ra, trừ phi anh không thể yêu kiên trì, rốt cục đổi lấy cô quay ơn em, đã quay lại nhìn
Tên khác Ác độc nữ xứng phía sau cực phẩm nam nhânEdit Wandi, Diệu Hoa, Thuỷ Linh NhiBeta Quảng HằngBên cạnh một nữ phụ ác độc, điêu ngoa, đanh đá, luôn luôn có một nam nhân chấp nhận làm hình bóng phía sau cô gái ấy, có một nam nhân sẽ bao dung, che chở cô, sẽ luôn chờ đợi cô, luôn giúp đỡ yêu thương cô. Những người như vậy là cực phẩm nam nhân nhưng nữ phụ luôn bỏ qua người đó, mờ mắt theo ánh hào quang của nam chủ, sa chân lầm lỡ rồi uổng phí cả đờiTrong câu chuyện này, nữ phụ trọng sinh, sửa chữa lại những lỗi lầm trước đó, tránh xa nam nữ chính, tự mình xây nên cuộc sống hạnh phúc của bản thân, cùng với cực phẩm nam phụ mà cô đã bỏ quaKiếp trước cô mải tranh đoạt nam nhân cùng người chị Thánh mẫu của mìnhKiếp trước cô ác độc, cô tùy hứng lại bá đạo bắt anh phải chờ đợi cô, chỉ thuộc về mình côKiếp trước nhận ra bộ mặt thật của tên tra nam, cô tức giận vật lộn với tình địchKiếp trước cô chỉ biết dựa dẫm vào anh ấy, đến nỗi khi gặp chuyện chính anh đã muốn đi tù thay mình...Bao nhiêu chuyện vụt qua trước mắtĐời này, Lâu Nghiêu Nghiêu cả đời cùng người đoạt nam nhân, kết quả cuối cùng mới phát hiện cướp được là một người cặn bã, vì nam nhân này, cô ngộ sát tình địch, còn đem nam phụ ác độc nhà mình chôn sinh trở lại hai mươi tuổi, tất cả đều còn kịp, Lâu Nghiêu Nghiêu quyết định, cô phải làm một nữ phụ ác độc chân chính, sau đó cùng nam phụ ân ái trước mặt đôi cẩu nam nữ!"Tần Chí là của Lâu Nghiêu Nghiêu, suốt đời cũng chỉ là của Lưu Nghiêu Nghiêu. Lớn lên Nghiên Nghiêu sẽ cưới Tần Chí."Mà làm anh chờ cô đến cả cuộc đời. Nên lần này anh tình nguyện chờ cô, chờ cô đến một lúc nào đó từ lão bà của anh, trở thành lão bà bà, khi đó, anh biết cô sẽ nói ra bí mật của mình!Và khi đó anh sẽ nóiCảm ơn em đã quay đầu lại nhìn anh!
cảm ơn em đã quay đầu lại nhìn anh