Bán nhà tọa lạc ngay tại Phường 13, Tân Bình bán ngay với giá thực tế từ 8 tỷ - Nhà riêng; Diện tích: 52 m2; Mặt phố - Mặt đường; 8 Tỷ. LH: 0903921817 Ma Bình Thuận. Tập Truyện BÁC BA PHI. Buổi sáng bữa hổm Tại quán cà phê cháo lòng Bà Sáu Mập, Bác Bác Ba Phi đã kể chuyện Cọp Khánh Hòa. Bữa sáng nay, cũng tại quán cháo bữa hổm: Thằng Tư Rèn húp sạch tô cháo lòng, mà trong bụng nó muốn hỏi chuyện Bác Ba, nhưng chưa Tôi nghe kể câu chuyện như thế bèn thở dài: -Ừ! Ra là thế. Nhiều năm về sau, khi chúng tôi gặp lại nhau và hồi tưởng lại chuyện cũ, thì chuyện hai con ma trong Phòng số 4 Vãng Lai, của Trung Tâm Yểm Trợ Tiếp Vận Tiểu Khu Bình Thuận, lúc nào cũng được kể lại. Duy Xuyên Kỳ 1: Thuận Kiều Plaza- Những câu chuyện nhuốm màu dị đoan. (CATP) Gần hai chục năm qua, những đồn thổi đầy ma mị về sự thất bại của khu cao ốc liên hợp gia cư và thương mại Thuận Kiều (Thuận Kiều Plaza) cứ chồng chất theo thời gian. Những câu chuyện về oan hồn Chuyện kể lại, vào khoảng năm 1973, trong một đêm văn nghệ do đồn lính Ngụy của ấp chiến lược Bình Mỹ Thuận tồ chức (nay là thôn Bình Lâm, xã Hàm Chính, huyện Hàm Thuận Bắc) có rất đông lính, cảnh sát và nhân dân tham dự. Khi đến màn vũ sexy phục vụ lính, du kích Fast Money. BX - “Cọp Khánh Hòa, ma Bình Thuận”, nhiều người nói vậy, kỳ thực Bình Thuận chính là đất cọp. Bình Thuận nằm ở cuối Trung, đầu Nam bộ. Rừng và đất rừng chiếm phần lớn. Có các kiểu rừng thường xanh, rừng rụng lá xen trảng tranh… Cọp là loài thú chuộng sinh cảnh như thế. Có khá nhiều câu chuyện về cọp trong dân gian và trong sách vở, đặc biệt là địa phương chí của nhiều địa phương sau này. Cọp dữ Phan Sơn Phan Sơn là xã miền núi huyện Bắc Bình, tiếp giáp Nam Tây nguyên. Sách Phan Sơn truyền thống kháng chiến 1945 - 19751 do cấp ủy xã Phan Sơn xuất bản năm 1999, tại trang 9, viết “Trong rừng có nhiều loại chim thú quý Cọp, báo, gấu, voi, hươu nai, khỉ…”. Anh K’ Bé, cựu Bí thư Đảng ủy xã Phan Sơn, cho hay “Đồng bào Rắc Lây và K’ho xã Phan Sơn trước đây sống trong các buôn. Nhà nào cũng có hàng rào tre lồ ô vát nhọn, vậy mà cọp mò vô được bắt heo. Có 2 người bị cọp vồ, may mắn thoát được, đó là ông Mang Pha. Năm 1977, một lần Mang Pha gặp cọp to bên bờ suối. Nó thấy ông từ trước nên nhảy tới vồ. Cái vồ nhanh và mạnh lắm, chỉ thấy khối thịt lao về phía mình. Mang Pha khi ấy là xã đội phó nên có súng bên người. Với rất nhiều kinh nghiệm, Mang Pha ngã người, nâng nòng súng lên và bóp cò. Con vật ngã ra đất, cách Mang Pha chỉ vài bước chân. Người thứ hai là K’ Taan. Một đêm đầu mùa mưa năm 1982. K’ Taan, khi ấy là chủ tịch xã, muốn kiếm ít thịt tươi đãi khách nên cầm súng Ak ra khỏi nhà. Sau gần 1 giờ đội đèn đi dọc con suối lớn, K’ Taan nghe mùi khét khét rồi đôi mắt đỏ quạch bắt ánh đèn pin trên đầu ông. Thói thường, người đi săn đều hướng mũi súng về phía trước, tay cầm chắc bá súng đề phòng bất trắc. Khi 2 con mắt đỏ lừ mỗi lúc một gần, K’ Taan càng hướng mũi súng xuống ngang thắt lưng, đề phòng. Đúng vào lúc đó, một con vật lông màu vàng vằn vện phóng thẳng về phía K’ Taan. Ngả người bóp cò, khẩu súng trong tay K’ Taan giật nhẹ. Một tiếng “bịch” nặng nề, khô khan vang lên. Con cọp dài 2 thước bị đạn ngay đầu nằm chết, một chân của nó cách chân K’ Taan nửa thước. Nhiều năm K’ Taan không còn đi săn nữa. Mỗi lần nhớ lại, ông đều cho rằng đêm đó là đêm may mắn! “Chiến khu cọp” và rừng ven sông Dinh Cố Thiếu tướng Phạm Hoài Chương, trong trang hồi ký về Thái An thuộc chiến khu Lê Bắc Bình gọi Thái An là “chiến khu cọp”2. Thời chống Pháp, cọp xông vào bệnh xá, vồ Trưởng đoàn văn công Tiểu đoàn 89, mang đi. Cọp cũng là kẻ thù của lính Pháp. Mỗi trận đánh ở Thái An, Pháp chưa kịp lấy xác cọp liền tha đi. Ở Hàm Tân, bên phải cầu Láng Gòn xã Tân Xuân năm 1953, bốn bề là rừng. Dân La Gi tản cư lên vùng này, lập nên xóm Đoàn Kết3. Nhà dân đều có rào cao. Một tối nọ, cô Hường 15 tuổi, con gái anh Hai Chọn, mở cổng rào ra liền bị cọp vồ. Cả xóm mang đuốc đuổi theo. Tới bìa rừng, họ phát hiện con hổ lớn, chân đạp xác Hường, nhìn về phía đoàn người, gầm gừ. Hàng chục ngọn đuốc phóng về phía cọp, buộc nó bỏ xác phóng đi. Cựu Bí thư Huyện ủy Hàm Tân 2005 - 2010 Nguyễn Công Sanh cho hay “Bên kia sông Dinh, năm 1965 - 1970, cọp về thường xuyên. Khoảng 8 - 9 giờ sáng còn nghe tiếng cọp gầm. Có năm cọp còn về cách cầu Láng Gòn hiện nay vài chục mét”. Tây Bình Thuận và Rừng Lá Anh Lê Thúc Tôn, nhiều năm là giáo viên vùng cao Tánh Linh; cựu Chủ tịch xã La Ngâu năm 1984, cho biết “Sau năm 1975, La Ngâu còn cọp. Đồng bào K’ho ở buôn Tà Bạch, Tà Mỹ thuộc xã, có thói quen vứt xác heo chết dịch ra suối, cọp ăn thành quen, sau này cọp mò vô trong buôn bắt heo, dê”. Tánh Linh, còn có sự kiện ông Cao Tiến Hộ, bắn cọp tại dốc dài thuộc xã Đức Bình 1984. Dốc dài khi đó là đường đất mới. Hai bên là đồi cao. Cọp phục ở chân dốc, vồ một em bé, để lại cái đầu. Dân chúng càng hoang mang vì sau đó cọp mò qua xã Đức Thuận gần đó bắt trâu, bò. UBND huyện Tánh Linh treo thưởng đồng cho người diệt cọp. Cao Tiến Hộ khi ấy là Trưởng phòng Văn hóa -Thông tin quyết tâm săn cọp. Ông điều nghiên nơi cọp có thể mò ra. Và rồi, ông bắn hạ được con cọp cái dài đến 2,4 m, nặng 240 kg. Xã Suối Kiết thuộc Tánh Linh, cũng là nơi nhiều cọp... Trước năm 1975, Suối Kiết là vùng rừng nguyên sinh, trong đó có khu Rừng Lá. Người dân sống bằng nghề khai thác cây gỗ, lá buông, các loại lâm sản phụ khác trong Rừng Lá. Tại trang 80 cuốn Lịch sử truyền thống xã Suối Kiết 1945 - 20104, cho hay “Giai đoạn 1975 - 1980, người dân ra khỏi nhà là gặp thú rừng, còn cọp thỉnh thoảng quanh quẩn sau nhà dân...”. Nằm trong sách đỏ Cọp ở Bình Thuận thuộc loài cọp Đông Dương, vóc nhỏ hơn cọp Bengal Ấn Độ và cọp Seberi. Khi sinh cảnh còn thích hợp cho loài cọp và nạn săn bắt còn mức độ, cọp tồn tại với lượng đáng kể. Nay, cọp đang có nguy cơ tuyệt diệt khi nạn mua bán cọp, các bộ phận cọp lén lút diễn ra. Việt Nam đã đưa cọp Đông Dương vào sách đỏ cần nghiêm cấm săn bắn. Mùa xuân nói chuyện về cọp, con vật có sức mạnh kinh người là mong sang năm cọp, Bình Thuận với tiềm lực nông - lâm - thủy sản sẽ vượt lên, trở thành một tỉnh mạnh giàu. 1 Chi bộ xã Phan Sơn, huyện Bắc Bình, xuất bản năm 1999. 2, 3 Phạm Hoài Chương và Trương Công Lý, trang 53, 187, sách Văn học Kháng chiến Bình Thuận, do Hội Văn nghệ Bình Thuận xuất bản. Nhà xuất bản Văn Hóa - Văn Nghệ in tháng 5/2020. 4 Sách do Đảng bộ xã Suối Kiết xuất bản, năm 2010, bản PDF. Dân Bình Thuận mà chưa biết câu “Cọp Khánh Hòa Ma Bình Thuận” thì chỉ có nước đập đầu xuống gối mà chết vì kiến thức thua cả thiếu úy Thọ. Nhỏ nghe đủ loại ma bắt mà sợ, nào ông kẹ, ma cụt giò, ma vú dài. ma cột đèn. ma gốc cây…Đến hơn 60 tuổi, tôi vẫn còn sợ ma nhưng rất thích nghe chuyện ma, hể chương trình discovery trên TV nói về ghost là tôi chờ xem cho được. Có khi tôi nghĩ ma Khánh Hòa cọp Bình Thuận thì đúng hơn, có lẽ vần không được suông nên đành nói ngược lại. Những gì kể sau đây, các Bạn chỉ nên tin một phần, góc ba góc tư gì đó, tôi không chịu trách nhiệm phần trăm nào hết. Trước hết là chuyện cọp, chuyện cọp và ma, cuối cùng là chuyện ma không có cọp. Lúc nhỏ ở nhà Dì Hai, má chị TS, tôi thấy cứ Tết đến là Dì làm một mâm cúng ông Cọp, mà ông này cũng có hình ảnh treo trên tường đầu hồi. Dì tôi kể lại, khi xưa dịp Tết, Bà của chị TS có dắt người con gái chưa chồng lên chùa Núi. Trên đường lên núi, thấy người con gái đi chậm, bà nói giởn, nếu chậm sẽ gửi lại chùa cho Thày trụ trì. Chợt nghe tiếng cọp gầm tỏ vẽ giận dữ. Đoàn người sợ, vừa niệm Phật vừa lầm lũi bước nhanh. Lên đến chùa, kể lại chuyện cho Thày, Thày nói có thể đó là ông Cọp đang tu trên chùa, nghe được những câu xúc phạm Thày, Ổng giận. Các buổi tối sau, xen lẫn tiếng kinh tụng của Thày là tiếng cọp rống. Thày trụ trì khuyên nên xuống núi sớm. Đoàn người nghe lời, tờ mờ sương đã vội vả khởi hành xuống núi, thỉnh thoảng nghe tiếng chân sột soạt và hình như có cặp mắt nào đó đang rình mò. Về đến Phan Thiết, cũng không ai để ý đến chuyện ông cọp, sinh hoạt bình thường. Một buổi sáng, khi đi chợ về sắp đến nhà, Bà của TS nghe lối xóm báo tin có Cọp ngồi trên mái nhà, hổng biết khi nào và cách nào mà ổng lên được. Hoảng hốt, Bà nhớ lại chuyện đi chùa… Sau đó, lính Pháp bắn chết Cọp vì không thể nào mời ổng xuống nói chuyện phải trái. Đó là chuyện Cọp về Phan Thiết có thật, những người trên 90 tuổi còn khỏe không bị lãng đều biết chuyện này, cần chi tiết hỏi thêm chị TS. Chuyện thứ hai là chuyện vừa cọp vừa ma. Mùa mưa năm 85, có lần tôi lên Tánh Linh làm đường Tà Pao Mê Pu. Đêm ngũ chợt nghe tiếng la hét, tiếng súng nổ lúc đó súng đạn còn nhiều, tỉnh dậy nghe anh em nói lại Cọp vào nhà bắt người. Con cọp này gan thật, nhảy qua cửa sổ tha người chạy mất, bầy chó sợ điếng hồn cụp đuôi mấy ngày sau mới dám sủa. Theo dấu móng cọp để lại, có người khẳng định đây là con cọp “độc” chuyên bắt trâu bò heo gà ở Mê Pu, có lần bị sập bẩy, cọp vùng vẩy cắn người thoát ra được, từ đó còn 3 chân và lại thích ăn thịt người. Những ngày sau, cả xã chia ra nhiều nhóm nhỏ đi tìm nhưng vẫn không thấy xác. Có người bày cúng gọi hồn vì chắc là chết rồi. Nghe cũng có lý và cũng không còn cách nào khác, gia đình người chết rước sư Thày về cúng. Đêm đó, người vợ ngủ mê mơ thấy bóng chồng, chỉ nơi nằm nghĩ, dặn vợ đừng ầm ĩ vì cọp nghe được. Sáng hôm sau, chị vợ nói lại giấc mơ, cả làng đi tìm cả chục cây số và đúng như báo mộng, xác không còn nguyên vẹn mà chỉ còn phân nửa bên dưới được con cọp tinh dấu kỹ trong lùm cây. Theo kinh nghiệm những người thợ săn lâu năm, anh em động viên gia đình người xấu số, xin để nguyên xác người tại chỗ chưa đem về chôn, chờ rình bắn con cọp quay lại ăn mồi. Chính xác, khoảng một tuần thì con cọp “què” chủ quan khinh địch quay lại vào tờ mờ sáng, bị bắn chết khi chưa kịp tha mồi phóng vào rừng. Chuyện ma thì nhiều lắm, chỉ kể mấy chuyện nho nhỏ, để mấy bạn đêm khuya thao thức trằn trọc đọc xong sợ ma trùm mền kín mít từ đầu đến chân dễ ngũ mà thôi. Bình Thuận là vùng đất cuối cùng của người Chiêm Thành, công chúa cuối cùng Bà Thềm cũng chết tại Bình Thuận, nhiều mộ Tần mộ Hời, nhiều kiểu chết nên tụ tập khá nhiều loại ma. Từ nhỏ đã nghe về Ó ma lai, ban đêm bay đến các ngôi mộ mới chôn đào ăn xác người. Ma lai ban ngày là người, sinh hoạt tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ ban đêm mới thành ma. Rút đầu ra khỏi cổ, đem theo ruột gan lòng thòng, bay đi ăn đêm. Nhớ lại khi xưa, thường ngủ chung với mấy Dì và mấy người Chị, vẫn sợ sệt tưởng tượng lung tung, đêm khuya lò mò thức dậy coi mấy Bà này có biến thành Ó ma lai hay không, sờ thấy còn mái tóc dài mới yên tâm ngũ khò đến sáng. Những năm 90, vợ của một người bạn khóa 72 của tụi mình, đang làm Ngân hàng ổn định, rất đẹp nhưng cổ lại có ngấn. Thế là dân Phan Thiết loan tin đồn Ó ma lai, cả nghìn người rủ nhau đi xem, báo hại Ngân hàng phải đóng cửa và hậu quả là vợ bạn phải nghỉ việc, tức thật vì đến nay cô này vẫn còn sống khổ. Có lời khuyên, mấy bà bạn đẹp lão, da trắng cổ có ngấn, cần xem lại mình có phải là ma lai hay không để chỉ hẹn bạn bè gặp nhau vào ban ngày. Một vị ma nữa là Thần Trùng. Truyền rằng, Thần Trùng chuyên làm khổ những người mới chết trong vòng thất tuần chưa kịp tỉnh ngộ trình diện diêm vương. Hù dọa tra khảo để người chết khai ra những người thân trong gia tộc, bắt đi theo. Vì vậy khi gia đình có người mất, việc đầu tiên là phải nhờ Thày xem ngày giờ người mất, tuổi người sống, ai bị trùng không được nhìn mặt khi tẩm liệm, không được dự lễ hạ quan… Lúc nhỏ ở Đức Thắng, nghe nhiều về chuyện Thần Trùng bắt người, ban đêm giả một giò, đi rảo các con đường hẻm mờ ảo ánh sáng vàng của bóng đèn tròn lung lay theo gió. Ghê nhất là chuyện Thần Trùng bắt cả nhà ông Thất Ngàn, ở đường xuống dinh vạn Thủy Tú. Sau này, gia đình một người bạn 72 đường NTH hình như cũng bị Thần Trùng chiếu cố, người con vừa chết chưa chôn là người cha cũng tự tử chết, sau đó không lâu là người em gái. Bình Thuận là xứ biển, chết đuối là chuyện bình thường, người ta cho là bị ma da kéo không phải là ma nhớt mới xuất hiện gần đây chuyên hù mấy bà góa. Dân biển cho rằng sau khi những người bị ma da kéo chết, cũng trở thành cô hồn, thường giả thành gái đẹp đi thơ thẩn trên bờ biển hoặc ngồi lạnh co ro, tìm người kéo xuống biển thành ma cho vui. Chết đuối, gia đình không cho đem người chết vô nhà, sợ rủ thêm người thân. Có một năm Phan Thiết bị bão xuất hiện bất ngờ gần bờ, hàng trăm xác người chết trôi vào dọc bờ biển từ Đức Thắng Lạc Đạo xuống Xóm Biển Xóm Trạm, cảnh người chết đắp chiếu, cảnh người thân khóc chờ đợi xác trôi vào, suốt đời tôi không bao giờ quên. Để những người chết đuối, những ma da cô hồn tứ cố vô thân có nơi nương tựa, người sống lập ra các nơi thờ như sở miểu Cô Bác tại Đức Long, miếu cô hồn Động Làng Thiền, miếu Cồn Chà gần nhà NN., một người bạn 72 đã mất. Thú thật, tôi vẫn chưa gặp ma da, dù rằng rất nhiều lần thấy bóng người ngoài biển nhưng rốt cuộc không phải là ma thật, chỉ là cô hồn sống. Trên rừng thì nhiều ma đói lắm, do chết, chôn giữa rừng thiêng nước độc nhưng người thân không có hoặc không đến thăm mộ tục lệ người dân tộc. Hồi ở Bình Thuận, có lần đi rừng La Dạ, lang thang tìm lan rừng, thấy vắng người, kéo phẹc…, tự nhiên tôi lạnh người, thấy thoáng có ai đang nhìn mình mỉm cười. Vội vàng kéo lại…, ráng nhìn kỹ nhưng người lạ biến mất, tôi lên tiếng hỏi cũng không ai trả lời, bước theo khoảng vài thước thì một nấm mộ đất nho nhỏ nằm tự bao giờ. Tôi hiểu, khấn nhanh và rút lui có trật tự. Sau này, một lần đi rừng Bù Đốp Lộc Ninh, tôi cũng gặp chuyện lạnh xương sống tương tự. Những Bạn có dây thần kinh số 6 tốt, đều có khả năng “ngoại cảm” như tôi, có điều không bằng nhà ngoại cảm BH, nghe nói bà này biết được cả răng người chết nằm dưới mộ. Chết mà tức tưởi cũng khó siêu thoát, thường hóa thành ma le trêu người. Ở Phan Thiết, có con đường NTT mới mở sau 75, nối THĐ và Đồi Dương. Khi phóng đường, gặp ngôi mộ của một cô gái vượt biên khu vực Vĩnh Thủy bị chết, xe ủi thi công đều bị trở ngại, máy chết hoặc người lái bị nhập hóa điên. Không ai dám ủi mộ, dù có thưởng cao và đã nhậu xỉn, rốt cuộc, phải né ngôi mộ, nay trở thành một ngôi miếu thờ. Năm tôi làm đường Đông Tiến Đông Giang cũng gặp hiện tượng này khi phóng đường qua một nghĩa địa người K’Hor, máy ủi D9 của Mỹ khi đến đó là tắt máy, dù đã làm dê cúng tạ, chỉ còn cách lánh xa mấy vị. Hay ở các khúc đường quốc lộ qua Cá Ná, Hồng Sơn… cũng vậy, xe chạy ban đêm hoặc giữa trưa là thấy người vẩy, con nít chạy long nhong ngoài đường, tài xế tưởng là cán chết người nhưng xuống xe không thấy ai lại còn nghe tiếng trêu chọc. Lập miếu thờ là yên chuyện. Các hiện tượng tâm linh này tôi vẫn chưa giải thích được. Bình Thuận còn nhiều chuyện ma lắm, chuyện ma trơi hiện ra thành đốm lửa lập lòe trong nghĩa địa, chuyện xin ván hòm làm con cơ. Muốn cầu cơ còn phải có cả bàn chữ, bài thơ cầu cơ, một cây đèn dầu vì phải ra nghĩa địa ban đêm. Phải tin và tịnh tâm, đè tay nhè nhẹ lên con cơ, khấn hỏi, cơ sẽ chạy theo từng chữ cái, ráp lại thành những câu trả lời. Ai nặng bóng vía và nghịch phá, con cơ chạy loạn xạ, có khi chửi thề. Bạn nào tin, có khi còn được ma nữ theo về nhà, nhưng rất hiếm. Ma nhà thương trên đường vào nhà xác bệnh viện Phan Thiết thì phải hỏi GH. Ma dốc đá ông Địa phải hỏi KL. Ma hời khu mộ cổ Chí Công thì phải hỏi V. Ma cây dúi Hồng Sơn thì phải hỏi H. móm hay D. Yamaha gì đó… Thế giới vẫn đang tìm hiểu chuyện oan hồn ma có thật hay không. Có những chuyện rờn rợn hay tâm linh vẫn chưa giải thích được như chiêm bao báo mộng, cầu hồn lên đồng, thần giao cách cảm. Bằng những thiết bị công nghệ hiện đại ghi âm ghi hình, đo dao động sóng âm, khuếch đại vi sai năng lượng…, vẫn chưa đi đến đâu. Ma vẫn là ma mà người vẫn là người, chưa hiểu hết nên chưa gặp được nhau. Hiện nay Bình Thuận hết cá biển lẫn hết rừng, thành phố Phan Thiết thì đất chật người đông, cả người chết tìm đất chôn cũng khó, làm sao ma quỹ còn chỗ nào mà ở. Chuyện ma Bình Thuận chỉ còn trong dĩ vảng. Thật ra, không ma nào tôi sợ bằng maman mấy đứa nhỏ. Có lẽ mấy bạn trai của tôi cũng vậy, tính di truyền từ thời Lạc Long Quận phải dẩn 50 con lên núi theo lệnh bà Âu Cơ. Phạm Sanh, P3/B2 72PBC Chuyện xảy ra khi tôi và thằng Sâm em tôi ra Bình Thuận để gặp cô vợ sắp cưới tên Dung vài năm về trước. 2 a e tôi thuê nhà nghỉ gần biển. Vào khoảng 3h sáng tôi tỉnh dậy, 2 mắt bỗng dưng nhức, người cồn cào như có tiếng ai gọi thì nhìn sang bên cạnh thấy thằng em tôi vẫn chưa ngủ, nó vẫn ngồi đó bấm game. Tôi liền rủ nó ra biển tắm cho mát, nó nói giờ này ko có ai tắm đâu anh ra làm gì. Tôi nói vắng vẻ vậy tắm mới thoải mái. 2 anh em tôi ra đến bờ biển thì thấy có rất nhiều người đang đi dạo và tắm biển, lúc đó tôi ko mang theo mắt kính nên cũng ko thấy rõ 1 phần vì 2 mắt cũng đang nhức. Thằng em thấy yên tâm vì có nhiều người ở đây cũng vui. Thế là 2 thằng đi tắm và dạo vài vòng đến 5h sáng. Khi lên bờ đi vô trong gần nhà nghỉ thì có 1 bà lão nói giờ này đâu có ai sao 2 cậu ra tắm biển sớm thế. Thằng em tôi nói đông người thế mà, lúc nãy anh em cháu tắm chung với rất nhiều người. Thế là bà lão nói vậy là 2 cậu gặp hồn ma của những người chết ngoài biển rồi. Ko tin quay lại xem có ai ko. Tôi và thằng em chạy nhanh quay lại bãi biển ko thì ko có ai nữa chỉ thấy vài người dân chài chuẩn bị kéo lưới ra khơi. Họ cũng nói là tầm 3h-5h sáng ko có ai ra tắm biển cả. Thằng em quay sang nói chết cmnr anh ơi, lúc nãy anh em mình tắm biển chung vời rất nhiều ma. Tôi thì nói nó. Chết cmnr Sâm ơi, anh làm rớt ví khi chạy rồi. Tôi với nó quay lại chỗ lúc nãy xem bà lão đó nhặt được ví ko thì thấy 1 cô gái. Cô này đang cầm cái ví của tôi. Cô ấy trả lại và nói lúc nãy em đứng xa thấy 2 anh nói chuyện 1 mình rồi bỏ chạy ra bãi biển làm tới ví nên em nhặt trả lại. Tôi và thằng em hoảng hốt kể lại có bà lão mà. Cô ấy nói chết cmnr, vậy là 2 anh gặp hồn ma bà lão mới chết ở đây 2 ngày trước rồi. Nghe xong anh em tôi hoảng hồn tập 2, cảm ơn cô gái. Tôi rút trong ví tờ 100k ra để trả ơn cô ấy nhưng cô ấy nói tiền này em ko xài được đâu anh. Em xài tiền âm phủ anh ạ. Xong cô ấy cười man rợ, thằng em tôi nhìn lên thì thấy cô ấy ko có mắt, mũi, và miệng đầy máu. Nó nhanh nắm tay tôi chạy vào nhà nghỉ. 1 đêm tắm biển kinh hoàng. Đây là một quyết tâm rất lớn của chính quyền địa phương, cần ghi nhận. Việc làm này thể hiện hiệu lực quản lý nhà nước từ UBND tỉnh Bình Thuận. Bởi ngay sau khi Báo Thanh Niên phản ánh những trường hợp lấn chiếm đất rừng, hành lang QL28B để xây dựng các trạm dừng chân, UBND tỉnh Bình Thuận đã có những phản hồi tích cực, tiếp thu phản ánh của báo chí và cương quyết chỉ đạo phải tháo dỡ. Tuy nhiên, phải đến gần một năm sau, các quyết định này mới được triển khai thực hiện. Dù đã tháo dỡ được 4 trạm dừng chân trái phép, nhưng vẫn còn 2 trạm dừng chân khác là Như Anh và Hoàng Yến nằm sát bên nhau, nơi khúc cua ngoạn mục của đèo Đại Ninh, giáp ranh hai tỉnh Lâm Đồng và Bình Thuận. Có thể nói, đây là khúc cua có cảnh đẹp mê hồn, hấp dẫn du khách mỗi khi dừng chân. Lợi dụng cảnh đẹp trời cho, các chủ đầu tư đã dựng trái phép những cây cầu “selfie” tự chụp ảnh - PV để giữ chân du khách mỗi khi từ Mũi Né lên Đà Lạt và ngược lại. Nhưng du khách không hề biết mình đang đứng trên những cây cầu cực kỳ nguy hiểm cho tính mạng, vì nó có thể sụt lún, sập xuống vực sâu bất cứ lúc nào vì cách làm tạm bợ. Nếu ngay từ đầu, các cơ quan chức năng kêu gọi, hướng dẫn các doanh nghiệp, các hộ dân lập phương án đầu tư theo đúng pháp luật, thì không xảy ra các vụ việc đáng tiếc như thế này. Kỷ cương, pháp luật phải được thực thi một cách nghiêm túc. Đây là bài học cho các cơ quan quản lý nhà nước trong việc quản lý địa bàn. BT- Tôi nói cuốn sách này của tác giả Bố Xuân Hổ có chất lượng vì nó là cuốn sách nằm trong dự án công bố, phổ biến tài sản văn hóa, văn nghệ dân gian Việt Nam có Ban chỉ đạo gồm các giáo sư, tiến sĩ, nhà văn có uy tín xét duyệt; trong đó giáo sư, tiến sĩ Tô Ngọc Thanh làm trưởng ban, và giám đốc văn phòng dự án là tiến sĩ Đoàn Thanh Nô phụ trách. Trong lời giới thiệu cho cuốn sách, giáo sư, tiến sĩ khoa học Tô Ngọc Thanh có nói… “Hy vọng các xuất bản phẩm của dự án sẽ cung cấp cho bạn đọc trong và ngoài nước một bộ sách mang tính chất bách khoa thư về các màu sắc văn hóa của các tộc người Việt Nam, phục vụ thiết thực vào việc tra cứu, mở rộng hiểu biết của bạn đọc về truyền thống văn hóa giàu có và độc đáo đó, góp phần xây dựng nền “văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc””…Còn trong đôi lời bộc bạch, tác giả Bố Xuân Hổ có nói đại ý về mối quan hệ qua lại giữa các dân tộc anh em, nhất là dân tộc Việt, ngoài sự độc đáo do ảnh hưởng về văn hóa tâm linh thì vẫn có nét chung trong truyện kể dân gian là hồi kết của truyện bao giờ cũng là quy luật nhân quả, thiện thắng ác, lẽ phải thắng sự ngang trái… và có lẽ đó cũng là chuyện của con người, của nhân tập sách truyện cổ dân gian Bình Thuận, truyện nào đọc cũng hấp dẫn nhưng tôi chú ý nhiều đến các truyền thuyết về các đập nước như đập nước Sông Quao, đập nước Đa Mi rồi đập nước Vĩnh thấm thía nhiều chuyện và tự trách mình sao ở Bình Thuận ngót bốn năm chục năm, thậm chí có nhiều tháng đi cải tạo nông, ngư nghiệp ở Bắc Bình ở ngay trong nhà tác giả Bố Xuân Hổ vào cuối những năm 70 của thế kỷ trước, ấy vậy mà khi đọc cuốn sách này mới hiểu rõ, vì sao người Chăm có chế độ mẫu hệ, hoặc vì sao mà hỏa táng, hoặc sự tích áo thầy Chang, thầy Xế…Tập truyện cổ dân gian Chăm Bình Thuận là một cuốn sách “bách khoa toàn thư” mà những ai có ý thích sưu tầm nghiên cứu nên đọc. Duy Lý

chuyện ma bình thuận