Giáo sư John Anthony Allan đã chỉ ra việc nhập siêu "nước ảo", thông qua lương thực và hàng hóa sẽ giảm bớt sức ép cho những khu vực thiếu nước. Chẳng hạn thay vì sử dụng nguồn nước hạn chế của sông Jordan, Israel đã nhập "nước ảo" qua việc nhập bột mì của Điều 24, Hiến pháp năm 2013 của Việt Nam quy định: "1. Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật. 2. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. 3. Không ai được xâm Ngày 16/9/2022, tại thành phố Đồng Hới, Trung tâm Nghiên cứu quản trị tài nguyên vùng cao (CEGORN), Chi cục Kiểm lâm tỉnh Quảng Bình và UBND huyện Tuyên Hóa cùng phối hợp tổ chức hội thảo "Tổng kết mô hình Hợp tác quản lý, bảo tồn voọc gáy trắng khu vực quy hoạch rừng đặc dụng huyện Tuyên Hóa - Định Tiêu cực trong khâu tuyển dụng giáo viên để lại nhiều hậu quả hết sức nặng nề, ảnh hưởng đến tương lai của thế hệ trẻ. Thiết nghĩ, cần có sự điều chỉnh quy định tuyển dụng viên chức, bảo đảm công bằng, khách quan, tuyệt đối không có tiêu cực. Tháng 12/1963 Kennơ đi bị ám sát, phó tổng thống Giôn xơn thay thế, kiêm nhiệm tới năm 1969, Giôn xơn thúc đẩy chậy đưa vũ trang, triệt để dùng sức mạnh quân sự đi kèm với những hoạt động phá hoại bằng chính trị mà điển hình là: các vụ bạo loạn ở CHDC Đức (1953 Fast Money. Home Giáo sư quá dùng sức 685 lượt thích / 43986 lượt đọc Chắc hẳn bạn đọc yêu thích truyện đã quá quen thuộc với hình ảnh những câu chuyện đầy bá đạo, phúc hắc; những câu chuyện mang theo âm hưởng có chút ngược lại thấm đẫm tình cảm, vẫn là yêu thương, vẫn là những thăng trầm mà mỗi người đều phải vượt qua. Truyện Giáo Sư Quá Dùng Sức là một truyện với mô típ đầy ấn tượng ấy, đặc sắc lại mang nét cuốn hút riêng. Mở đầu hay kết thúc vẫn là câu chuyện tình yêu, câu chuyện về những vui buồn nhưng lại là tình cảm thầy trò. Có một chút nhún nhường lại mang theo cả sự cưng chiều, liệu tình yêu này có thể bền lâu, có sự hòa hợp bổ khuyết cho nhau. Tôi Thầy, có phải thầy để ý em rồi phải không? Thầy Em nghĩ hay quá nhỉ. Tôi Vậy thầy tới trêu chọc em làm gì? Thầy Trùng hợp tôi có hứng thú. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định từ bỏ hứng thú này. Tôi ..................... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Cô và anh mãi cứ như thế này sao? Truyện Giáo Sư, Quá Dùng Sức! sẽ nói cho bạn biết. Tô Minh Á xin kết thúc huấn luyện trước, giải thích lý do với huấn luyện viên thuận tiện giới thiệu tôi với mọi thật khâm phục sức chịu đựng của bạn Tô này, tôi đã gần như gào khóc làm ra những hành động điên rồ như vậy mà cậu ta vẫn còn dám đem tôi giới thiêu với mọi một chàng trai thần sắc hưng phấn rất sùng kính tới trước tôi dùng giọng Đông Bác nói “Ai yo chị dâu, chị thật sự rất có chí khí.”Tôi thật sự là vừa 囧vừa quẫn lại Tô Minh Á rất tự nhiên mỉm cười thay tôi giải vây, đấm đấm chàng trai kia, “Gọi tốt.”Bạn Tô lại nói tốt……..Tôi lại đỏ mặt một hồi giới thiệu xong, cậu ta mới quay sang nhìn tôi, đôi mắt như trăng rằm, “Chúng ta đi ăn cơm?”Tôi sửng sốt rồi lập tức hồi hồn, “Tùy tiện.”Lúc này đột nhiên có người chỉ chỉ phía sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn thì ra là cô gái lúc nãy đưa cuốn sách cho nàng sợ hãi nhìn tôi, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ vừa rồi, “Chị ơi, em thật không biết học trưởng Tô là bạn trai của chị, trước mặt chị hành động như vậy thật là xấu hổ….”Phụt, tôi phun . Chỉ là cũng không thể trách nha đầu kia, cảnh tượng Tô Minh Á giới thiệu tôi thật giống cảnh mang vợ về nhà giới thiệu với gia đợi tôi giải thích, Tô Minh Á đã nói “Không sao, Kỳ Nguyệt rất rộng rãi, em tên gì?”Tôi cứng họng, hình như có cái gì đó không đúng ở đây, về phần có cái gì không đúng tôi cũng không biết có cái gì không đúng. ặc, cảm thấy hại não với chị này =.=”Cô gái nháy nháy mắt, ánh mắt lóe sáng bất ngờ, “Em tên là La Lỵ.”Phụt, tôi lại phun một lần nữa. La Lỵ cô nương, cô cũng thật là Loli quá đê.“Uh, La Lỵ, thứ bảy và chủ nhật đều có huấn luyện, lần sau không cần trốn học, chủ nhật đến xem cũng được.” Tô Minh Á không hề bị bất ngờ bởi cái tên đó, rất tự nhiên nói thuận tiện ôn nhu nhìn các cô gái phía sau La cô gái lập tức đỏ mặt, so với hoàng hôn còn nóng hơn ngàn lần, các nàng vội vàng gật trẻ thật tốt. Tôi cảm khái nhìn theo bóng các bạn trẻ bước Minh Á quay sang nhìn tôi, hình như vẻ mặt tôi bây giờ rất ngu đần hay sao ý, cậu ta sờ sờ mũi vừa cười vừa nói “Đi thôi, đi ăn cơm.”●●●●●●Hai chúng tôi đến một quán ăn vặt bên ngoài trường có tên là “Nhạc tư vị” Tôi gọi một ly mỹ lộc tớ chịu tớ cũng không biết ly này là gì, uống ngụm đầu tiên đã mắc mắc Minh Á thấy tôi như vậy mở to hai mắt hỏi “Làm sao vậy?”“Y chang như nước lã.” Tôi rút tờ giấy lau lau miệng, vẻ mặt hết sức khổ ta cong cong khóe miệng, đem ly nước cam chưa uống cho tôi.“Tớ không thích chua.” Tôi ghét bỏ nhìn chất lỏng cam cam vàng vàng trong cái ly…Cậu ta rất tự nhiên lấy đi nước cam về, sau đó đứng dậy đi đến quầy thu ngân. Lúc trở lại, trên tay đã cầm một ly dâu tây, “Hình như các cô gái đều thích uống cái này.”Tôi dùng muỗng chọt chọt trên bề mặt ly dâu tây, ngẩn đầu giọng điệu cực kỳ khó chịu “Vậy không có ai nói cho cậu biết, con gái tới kỳ sinh lý thì không thể uống cái này.”Tô Minh Á kinh ngạc mở to mắt, khuôn mặt đỏ ứng, hai mí mắt rũ xuống, như một đứa bé vừa phạm phải sai lầm “Tớ không biết, thật xin lỗi.”Sự cứng rắn như đang tan chảy trong lòng tôi. Đúng vậy, những hành động cáu khỉnh vừa rồi đều là do tôi cố này phục vụ bưng hai tô mì lên, tôi cắn miếng trứng mặn liền ghét bỏ đẩy nó ra chỗ khác, bắt đầu gắp mì, gắp được hai đũa thì buông tay, chống cằm không chớp mắt nhìn tô mì của bạn học Tô Minh có tôi biết, lòng tôi đang lặng lẽ rơi lệ. Mì, là mì đó, tôi ít nhất cũng ăn được hai tô, vậy mà bây giờ….haizz đúng là tự tạo nghiệp chướng cho bản ăn của Tô Minh Á không nghiêm trang như anh c6ạu ta, nhưng mà có một loại vẻ đẹp không diễn tả được. Qua một lúc, bị tôi nhìn lâu quá cậu ta mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn tôi hỏi “Không ăn sao?”“Uh, tớ kể chuyện cười cho cậu nghe.”Cậu ta mỉm cười, “Được.”Tôi hắng hắng giọng, dáng vẻ nghiêm túc bắt đầu kể chuyện cười…….“Có một ngày, tiểu Minh và ba đi ăn mì sợi, tiểu Minh cảm giác cổ họng ngứa ngứa, nấc cục, nấc ra một đống giòi bọ. Tiểu Minh nói, ba ba thì ra cọng mì cũng có thể cử động!Người ba nhíu mày nói đừng lãng phí thức ăn, nuốt trở vào, Vì thế tiểu Minh lại ực một tiếng rồi nuốt trở về.”Quả nhiên, Tô Minh Á buông đũa xuống, sau đó……..cực kì vui vẻ nở nụ nụ cười?! Đúng vậy, cậu ta cười. Mà còn cười cực kì khoa trương, không phải haha mà là hôhô, tôi kinh sợ nhìn cậu tôi nghe chuyện này là đang ăn mì Tân Hân thuận miệng kể cho tôi nghe, tôi thiếu chút nữa là ói hết cả cơm hôm nay và hôm qua đã ăn. Chỉ là, cái vị trước mắt này, cậu ta lại cười như vậy…...Qua một lúc lâu, Tô Minh Á mới ngừng cười, yên lặn nhìn tôi, đáy mắt đọng nước vì cười quá nhiều, cậu ta mỉm cười mở miệng “Kỳ Nguyệt, bạn thật đáng yêu.”Cho đến khi Tô Minh Á đưa tôi về ký túc xá, cả người cứng ngắc tôi cũng không biết mình làm sao mà về tới phòng trai nhà họ Tô cũng thật là cực phẩm quá đi, không ngờ trên đời này cũng còn sót lại người như vậy, thật đáng cả dì quản lý ký túc xá cũng nói một câu với tôi đầy thâm thúy “Kỳ Nguyệt, dì cuối cùng cũng thấy bạn trai của cháu, dáng vẻ thật thanh tú, có thể giày vò con như vậy, ai yo, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”Vào cửa, tôi còn chưa ngồi xuống đã bị Tân Hân phóng cuốn tạp chí vèo vèo bay cô nàng quái dị hỏi “Kỳ Nguyệt à, sao lần nào cậu trở về cũng là cái bộ dạng quỷ quái này?”Tôi xoa xoa đầu, không để ý tới lời cô nàng, nhặt cuốn tạp chí lên, rống một hơi “ May mắn cho cậu là cậu lấy cuốn tạp chí, cậu lấy cái khác thì ngày hôm nay cậu thấy không phải bộ dáng quỷ quái, mà chính là một nữ quỹ chính hiệu đấy, biết chưa?”Xùy —— tôi khinh thường, mở tủ quần áo thay áo ngủ.“Nhưng mà nói thât, cậu cùng tiểu vương tử Tô Minh Á thế nào rồi?” Cô nàng không biết từ khi nào đã đứng kế bên tôi, thần bí hỏi.“Cậu ta khen tớ đáng yêu đấy.” Tôi quay đầu, hét vào trong lỗ tai cô nàng.“Aizzza, con quỷ này.” Tân Hân né tránh, tiếp tục hỏi “Biểu hiện của cậu như thế nào mà tiểu vương tử chúng ta lại khen cậu đáng yêu?”Tôi túm túm áo ngủ, bĩu môi nói “Biểu hiện như thế nào, thì cái gì tớ cũng không ăn, canh lúc cậu ta ăn mì thì kể chuyện cười siêu tởm kia.”“………” Tân Hân bị tôi hù dọa, thì thào hỏi “Tiểu Minh và ba ba?”“Uh.” Tôi gật nàng đột nhiên kích động, nhảy lên đòi đạp đầu tôi “Cậu nói cái gì? Không lẽ không còn gì khác nói sao?”“Uh.”“Xong rồi xong rồi, xem ra Tô Minh Á khen cậu đáng yêu là đang dối lòng mình đó. Lúc nãy tớ ở trên sân thượng phơi quần áo, thấy cậu ta đưa cậu về, tớ cho là đùa giỡn. Ai dè……Ài, đứa nhỏ này cũng thật có gia giáo. Cậu nói đi, làm sao cậu có thể như vậy hả?”“Còn không phải là do đồ quỷ cậu ban tặng, bình thường cậu lúc nào cũng kể chuyện hài này, tự nhiên nó thấm vào não tớ. Hôm nay đi ăn tớ vừa thấy mì là đột ngột nói ra thôi.”“Chẳng lẽ………lỗi là do tớ?”“uh.”“…………”Sau một hồi đối thoại, đứa trẻ Tân Hân không chịu được đả kích, yên lặng đi về chỗ ngồi của mình cúi đầu suy ôm áo ngủ tới phòng vệ sinh, định đóng Tân Hân đột nhiên gọi tôi, nhìn tôi có chút thương cảm nói “Kỳ Nguyệt, nói thiệt, tớ thật sự muốn cái não của cậu.”Ầm! Một giây sau, tôi đóng cửa nhà vệ sinh thật mạnh, vang rung ấm tỏa nhiệt, chậm rãi chảy khắp thân thể tôi, thật thoải mái. Tôi từ từ nhắm hai mắt, hồi tưởng lại những chuyện phát sinh ngày hôm nay. Cũng có khả năng Tô Minh Á giống như lời Tân Hân nói, chắc là đang dối lòng. Đưa mình trở về chắc chỉ là lịch sự. Nghĩ vậy, tôi đột nhiên cao rửa xong xuôi, đột nhiên có người gõ cửa, tiếp theo đó là âm thanh của Tân Hân.“Kỳ Nguyệt, có điện thoại.”Tôi vội vàng trả lời “Tớ còn chưa mặc đồ nữa.”“Vậy thì đừng có mặc, tự mình lăng trì chặt đầu trong đó đi, rồi thảy não của cậu ra đây.” Giọng nói của Tân Hân lộ rõ vẻ tà ác.“hả?”“Xa cậu có vài phút mà Tô Minh Á đã gọi điện đến, không cần biết người nào bắt máy đã nhanh miệng nói, Kỳ Nguyệt tớ rất nhớ cậu.”Tôi đang mặc đồ chưa kịp đứng vững đã ngã ngửa ra đập vào vòi nước, ôi mẹ ơi đau chết đi động rất mạnh, Tân Hân lo lắng đẩy cửa đi vào. Cô nàng nhìn nhìn, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang trắng có thể cảm nhận được ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônmột chất lỏng nóng bỏng từ trên trán tôi chảy xuống, hình ảnh trước mắt như biến thành màu àh, là máu, tôi lập tức ngất lúc mơ hồ, tôi nghe Tân Hân thúc giục “Kỳ Nguyệt, tớ nói đùa mà, sao cậu nghĩ quẩn như vậy, sao lại đập đầu dâng bộ não cho tớ hả!”Tôi muốn hét lên, đại gia cậu chết đi, nhưng thật đáng tiếc, tôi đau đến mức một từ cũng không nói được. “Kỳ Nguyệt, nghe nói thân thể em không khỏe?” Tô Tín quay đầu nhìn tôi, đôi chân mày đẹp nhiếu lại nhẹ nhàng mắt anh thâm thúy không đáy như nhìn thấu tôi đang suy nghĩ gì, tôi nháy nháy mắt vô cùng xấu hổ. Tôi vội vàng né tránh ánh mắt anh ta, trừng mắt nhìn Tân Hân đối thoại bằng mắtTôi Sao cậu mang anh ta đến đây?Tân Hân Chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi, làm sao tớ biết trùng hợp Khinh bỉ cậu, khinh bỉ cậu!Tân Hân Khinh bỉ tớ cũng vô dụng, là cậu tự đào hố rồi nhảy vô, liên quan cái rắm gì đến Được lắm, đừng trách nhìn sang Tô Tín xấu hổ cười cười, đảo đảo ngón cái, “Thầy Tô, thật sự hôm nay em không có gì không thoải mái hết, do cãi nhau với Tân Hân, cô ấy trả thù em nên sáng nay không có gọi em dậy, sự thật là do em ngủ quên.”Tân Hân ngồi đối diện tay gắp miếng sườn run dừng một chút rồi nói tiếp “Lúc sau cô ấy cảm thấy mình thật quá đáng, khi nghe thầy hỏi về em, sợ bị em nói ra sự thật nên có nói dối một chút, mọi người đều là bạn tốt của nhau sẽ không trả đũa lẫn nhau.”Tôi đặc biệt tặng thêm cho anh một nụ cười rất tươi, nhìn anh ta sửng sốt một chút rồi hắng giọng, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, lịch sự uống miếng gia anh, muốn cười thì cười đại đi.“Lần này cho qua đi, về sau nhớ đi học đúng giờ, không được viện lý do nữa.” Anh cầm đũa gõ gõ cái đĩa, ra vẻ đứng đắn nói một câu như vậy.“Dạ dạ.” Tôi cười nịnh nọt, anh giả bộ thì tôi cũng giả đó, bốn người chúng tôi ăn cơm như quỷ đói đầu thai. Ông thầy Tô Tín ăn uống rất thong thả tao nhã, liếc nhìn anh ta trong lòng tôi càng khinh bỉ thêm vài phần. Gạo bóng cơm trắng mang đậm phong cách Tổ quốc Trung Hoa như vậy mà anh ta lại ăn như đồ Tây, đúng là cao sang, đúng là tên bán cái tên mặt người dạ thú, lưu manh giả danh tri thức thế mà lại mê hoặc rất nhiều đồng bào nữ sinh. Quả thật, đây là bữa ăn đầu tiên mà tôi cảm thấy buồn bực như không tài nào nuốt nổi bữa cơm này, buông đũa. Tân Hân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Có cần thiết khoa trương như vậy không?Lúc này Tô Tín cũng đã ăn xong, đồ ăn trong đĩa anh ta còn dư nhiều hơn tôi, lấy khăn ướt lau miệng, sau đó gõ nhẹ mấy ngón tay lên bàn, một chút cũng không có ý định muốn đi.“Kỳ Nguyệt.” Anh ta đột nhiên kêu dự đoán được anh kêu mình, tôi sửng sốt rồi vội vàng cười hỏi “Thầy Tô, có chuyện gì ạ?”“Buổi học sáng hôm nay phải làm sao?”Sao lại tiếp tục chủ đề này vậy, anh không phiền sao? Tôi thật lòng muốn nói với anh như vậy, nhưng chỉ trách tôi không có can đảm, đành phải nhu thuận mỉm cười trả lời “Dạ, em sẽ bổ sung sau ạ.”“Uhm….” Anh nheo lại đôi mắt, suy tư một hồi rồi nhìn sang Tân Hân hỏi “Chiều nay các em có tiết không?”Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.“Tiết 7, 8 không có ạ.” Tân Hân lập tức trả lời.“Tốt lắm, Kỳ Nguyệt chiều nay em đến văn phòng tôi, khu Dật Phu N406.”Dứt lời, anh đứng dậy, bưng đĩa rời đi cũng không quay đầu lại. Động tác liền mạch lưu loát, không cho tôi chút níu kéo con đừng đứng lên trợn mắt với Tân Hân.“Cậu! Đồ chết tiệt, dám hại tớ!”Tân Hân tránh xa tôi, hai hàng lông mi như giương cung, lạnh giọng nói “Không biết ai hại ai trước, mà thiệt là tiết 7, 8 chúng ta không có học.”“Cậu có lòng quá ha, vừa thấy Tô Tín làm phiền tớ thì không màng gì tới tình chị em hứ.” Tôi tức giận, hừ nhẹ cầm chiếc đũa chọc chọc vào lũ cơm thừa.“Cậu mới có lòng đó, thầy Tô muốn đẹp có đẹp, muốn đạo đức có đạo đức. Thời bây giờ làm gì còn thầy nào chịu nhận dạy bù riêng cho sinh viên đâu.”“Anh ta dạy bù? Vừa nhìn là biết không có ý tốt rồi, tớ như cá mắc cạn, chui đầu vào lưới.”“Cậu thật không hiểu gì hết, người ngoài nhìn cũng biết thầy Tô có lòng biết bao nhiêu. Tớ thấy cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, anh ta sẽ không có ăn cậu đâu, văn phòng đó không phải là nhà tắm, cậu mong chờ cái gì!” Tân Hân cất cao giọng, ánh mắt ghét bỏ đánh giá tôi từ trên xuống.“Cất cái ánh mắt kia đi.” Tôi hung hăng cắm chiếc đũa xuống, lòng đầy căm phẫn nói “Nếu chiều nay tráng sĩ một đi không trở lại thì các cậu phải nhớ thay tớ chăm sóc chồng’ tớ cho tốt, lau màn hình thật kỹ, siêng năng quét bàn phím, biết chưa?”Phụt, haha haha –Lâm Tĩnh nãy giờ ở một bên nghe nói nhịn không được cười sặc sụa.●●●●●●Buổi chiều sau giờ học, tôi đang cân nhắc đem vài cuốn sách, dưới ánh mắt cổ vũ của Tân Hân và Lâm Tĩnh lê lết từng bước đến khu Dật Dật Phu là nơi làm việc của thầy hiệu trưởng, bên ngoài trang trí rất thanh tao, cực kì yên tĩnh. Tôi nhìn mình trên mặt đá hoa cương một hình ảnh cao gầy cực kì bi thương, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thê lương. Rất nhanh tình cảnh thê lương này biến thành nôn nóng, đơn giản là tôi không tìm được phòng N406 ở học chúng tôi dù phòng học hay phòng làm việc đều phân chia nam bắc, S là viết tắt của south còn N là north, sinh viên và giảng viên đều gọi là S hoặc N, cả phòng học và văn phòng đều có ký tự S hoặc N để không đi không có gì to tát, nhưng ma xui quỷ khiến tôi đột nhiên quên mất N là phía bắc lại đi về phía nam. Nhất định là Tô Tín làm tôi cảm thấy áp lực quá lớn, xảy ra bi kịch thật là bi ai. Lúc học trung học tôi dù gì cũng là nữ sinh chuyên Anh tài năng, lúc này tôi phát hiện có một bóng dáng cao to mặc áo sơ mi trắng đang chuẩn bị quẹo lên lầu, tôi vội vàng vỗ vai vị anh em này.“Làm phiền bạn cho tôi hỏi chút, phòng N406 nằm ở đâu vậy?”“Kỳ Nguyệt?”Ai? Tôi vội vàng nhìn lên người đó. Chàng trai trước mắt tuấn tú, trẻ tuổi đôi mắt màu nâu nhạt hơi cong cong. Tôi không chắc chắn lắm nhưng vẫn theo bản năng nói tên “Tô….Minh Á?”“uh, là tớ, mà cậu tìm N406 làm gì?”Chỉ gặp qua có một lần nhưng chàng trai này nói xong liền nở nụ cười, sinh động giống như tất cả mùa xuân đều tồn tại trong lòng.●●●●●●“Nói như vậy là cậu mang cơm chiều tới cho thầy Tô?”“Uh.” Tô Minh Á nâng nâng hợp cơm trong tay sóc cho bữa tối, qua xem xét Tô Minh Á quả nhiên bản chất là một thụ thật sự. Trong nhát mắt tôi quên mất sự kiện lạc đường hồi nãy, lòng như tỏa ra vầng màu hồng, tò mò hỏi “Giờ này vẫn còn sớm, những thứ này đều là cậu làm sao?”Tô Minh Á cười nói “Tớ nào biết làm. Vừa rồi anh họ gọi về nói chiều nay không về ăn cơm, dì sợ anh ở trường ăn không ngon nên làm bảo tớ mang tới.”Trong giây lát tôi ý thức được một hiện thực tàn khốc, đồng chí Tô Tín không về nhà ăn cơm, thì ra nah ta đã chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị cuộc chiến đấu dài hạn với tôi? Trái tim tôi chợt đóng băng.“Đến rồi.” Tô Minh Á dừng lại, mở cửa nhìn xung quanh văn phòng, không thấy bản mặt đáng ăn đòn của Tô Tín kia, chỉ có một bà cô trung niên ngồi phía sau chồng sách cười cười với Tô Minh ta không có ở đây, tinh thần đang xuống dốc đột nhiên tăng ga lên lại rồi chợt, bà cô kia ánh mắt sáng rực lên, kéo ra nụ cười khoa trương, kéo tới da mặt hiện ra rất nhiều nếp nhăn.“Ngốc, đứng ở cửa làm gì, vào đi.” Phía sau âm thanh Tô Tín truyền vào dễ nghe như tiếng ánh trăng rơ xuống đất, nhưng mà vào tới tay tôi lại như thần chết vẫy vội vàng quay đầu lại “Mời thầy vào trước.”Anh ta buồn cười lườm tôi, con ngươi sáng bóng, đi vào bên trong, tôi vội vàng ôm đống sách hấp ta hấp tấp đuổi ta cầm theo bình thủy, có cơm no áo ấm xem ra là muốn cùng tôi đại chiến lâu dài đây. Trước tiên anh rót miếng nước sôi vào chén bà cô kia, bà cô đó nhất thời thụ sủng nhược kinh đứng lên được đối tốt đến mức kinh ngạc.“Làm phiền thầy Tô rồi.”Thầy Tô, thầy Tô, Tô cầm thú thì có, tôi khinh thường rủa anh ta cực nhỏ. Tiếng phát ra không lớn, quỷ khiến sao mà lỗ tai của hai người lại vô cùng nhạy bén, cả hai cùng quay lại nhìn cô liếc tôi một cái, ý vị sâu xa nói “Thầy Tô hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà nữ sinh tới hỏi các vấn đề nhiều không dứt.” Bà cô đặc biệt nói hai chữ nữ sinh’ nhấn kiếp, bà nghĩ rằng tôi muốn tới đây phá hoại thế giới của hai người sao, là tên Tô cầm thú kia chủ động tới tìm tôi. Con bà nó, tôi…..tôi…..tôi mặt Tô Tín không thay đổi nhìn tôi chăm chú một hồi, hạ hai hàng lông mi, tròng mắt thâm thúy không đáy. Tôi khẩn trương nuốt nước bọt. Anh ta có vẻ thích nét mặt này của tôi, vui vẻ cười, nhìn về Tô Minh Á phía sau tôi, chỉ chỉ cái bàn nói “Minh Á để cơm ở đây đi.”“Dạ.” Tô Minh Á để hộp cơm lên bàn, cười nói “Cái này là dì xuống bếp nấu, dì sợ anh không quen ăn trong trường nên dặn em nói với anh nhất định phải ăn hết tất cả.”“Uh.” Anh ta nhìn Tô Minh Á, giọng nói ôn nhu đáp tượng này, thật kích thích nha, thỏa mãn một cô gái hủ nữ như tôi đây. Thoáng chốc, tôi cảm thấy hôm nay tới đây cho dù có chịu bao nhiêu cực khổ đi nữa cũng con mẹ nó đáng giá!Hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện việc nhà, đem ta để sang một bên. Các người cứ coi như không có tôi đi, nhìn hai người cũng đủ để tôi mãn nguyện nhiên là cái ước mơ nhỏ nhoi này của tôi không bao giờ thành hiện thực, Tô Minh Á ngồi được một lát thì đứng dậy ra về, tôi mất mác nhìn về cậu ta đi ra cửa, cậu ấy như nhớ lại cái gì, quay lại nhìn tôi hỏi “Kỳ Nguyệt số điện thoại của cậu là gì?”“Hả?” Tôi ngẩn ra.“158*******”” Không đợi tôi nói ra, Tô cầm thú của chúng ta đã thay tôi đọc lèo lèo, anh ta vô cùng vô tôi nói thêm “Bạn học Kỳ Nguyệt không nhớ được số điện thoại của mình.”Tô Minh Á sửng sốt một lát rồi lập tức mỉm cười, ghi nhớ dãy số, lắc lắc điện thoại nói với tôi “Lần sau liên lạc.”“Uhm.” Tôi cũng cười với cậu ấy, phải biết rằng, sức chống cực của tôi đối với các thiếu niên đẹp trai luôn luôn bao giờ cũng bằng thêm một chú đẹp trai xuất hiện thêm bên cạnh chàng thiếu niên này thì tôi khẳng định giá trị lúc bấy giờ là Minh Á xoay người đi về, tôi quay người lại liền gặp phải gương mặt xinh đẹp của Tô Tín, tôi duy trì nụ cười cúi thấp đầu. Anh ta chưa nói cái gì, đưa cho tôi cái ghế dựa kiu tôi ngồi xuống, tiện tay lấy mấy quyển sách trong lòng tôi lật lật ra Tín xem thật lâu, cho đến khi tôi thấy buồn ngủ ngáp một cía anh ta mới đóng lại mấy quyển sách đó rồi nói “Kỳ Nguyệt, sao tôi cảm thấy mấy cuốn sách này của em so với lúc mua còn mới hơn.” Anh ta gõ gõ lên bề mặt cuốn sách không nhuốm chút bụi trần.“Thầy khen lầm rồi.” Tôi ung dung loại mặt dày này không phải chỉ mình Tô Tín làm được, tôi cũng có khả năng đó không những vậy mà còn diễn tốt hơn khi nghe xong, anh ta tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, đôi mắt nhíu lại giống y hệt con hồ ly giảo hoạt, ngàn lần nguy hiểm. Mỗi lần nhìn anh ta nhíu lại thì trái tim nhỏ của tôi lại hồi hộp. Nếu mà gặp tình trạng này hoài chắc tôi sẽ suy tim mà chết sớm mất.“Kỳ Nguyệt…” Anh ta lại chậm rãi mở vẫn chăm chú nhìn anh ta, đợi anh nói tiếp, anh nói đi, cho dù nói cái gì đi nữa tôi cũng chịu đựng nhiên là những lời mà Tô cầm thú nói không phải người thường có thể chấp nhận được, nghe xong lời anh ta nói tôi xém chút nữa vì kìm nén nội thương mà hộc máu quên ta nói “Hình như một chút tinh thần em cũng không có, là thầy làm không tốt, để cho Minh Á đi, có phải vì vậy mà em không vui?”Hết chương 3 Tình yêu thầy trò là điều không thể và luôn bị ngăn cấm. Truyện Giáo Sư Quá Dùng Sức của tác giả Mã Giáp Nãi Phù Vân xoay quanh chuyện tình cảm của một vị giáo sư và một cô học trò dễ thương. Chẳng lẻ học trò dễ thương thì luôn bị các thầy dòm ngó sao? Để biết được sự thật trong tác phẩm này mời các bạn cùng theo dõi truyện ngôn từ đặc sắc, hài hước dễ thương Mã Giáp Nãi Phù Vân đã đem đến cho người đọc một câu chuyện hay và những nụ cười thật sảng khoái. Giọng điệu Tô Tín nói cực kỳ uất ức, vô cùng uất ức. Giống như Thiên Lôi bổ cho một phát sống không được chết không vội vàng nghiêm trang nhìn anh ta nói “Tuyệt đối nguyên nhân không phải vì thầy, càng không phải vì em trai thầy ạ, thật đấy, em không có không vui, có thể được thầy dạy thêm em vui còn không kịp đấy.”Tô Tín híp híp đôi mắt hồ ly của mình vẽ ra một đường cung, lấy một bút nằm trên bàn mở cuốn sách của tôi ra, “Trước tiên chúng ta nói lại bài sáng hôm nay đi.”…...1 giờ sau……“Kỳ Nguyệt, tôi hỏi em, trước giờ em có học qua toán cao cấp chưa?”“Học qua, đương nhiên là qua rồi.”“….Vậy thì sao cả khái niệm đơn giản nhất cũng không biết.”“Không cần xem khái niệm, em có thể trực tiếp làm bài.”“Tốt lắm, vậy em thử làm đề này xem.”…….Lại qua thêm 1 giờ…….“Vẫn chưa làm xong?”“…..Dạ, thầy cho đề khó quá, liên quan nhiều kiến thức khác quá, khi em học cấp ba là học sinh chuyên văn. Thầy lấy tiêu chuẩn của người học toán ra làm chuẩn thì quá làm khó em rồi.”“Còn nói điều kiện với tôi, đề này rất đơn giản, sinh viên khoa khoa học tự nhiên còn không thèm liếc mắt tới.”“oT~~To”“……Thôi, bỏ qua đề đó đi, em xem đề này, đơn giản hơn đó.”“Dạ….”……Lại thêm 1 giờ……cả sao và trăng đều đã xuất hiện……“Kỳ Nguyệt, còn ổn chứ.”“………”“Thì ra em không chỉ không học toàn đại học mà ngay cả toán cấp 3 cũng không học, em có thể thi tới đại học thật không tầm thường.”“……..”Tôi liếc nhìn hoàng hôn đang buông ngoài cửa sổ, nhìn về phía Tô Tín, anh đó, mặc kệ anh sĩ nhục tôi thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào tức đến no bụng, tôi chỉ cần thức ăn đến làm trống cái dạy dày đang kêu của tôi người Tô Tín kia cuối cùng cũng có chút lương tâm, không nhân lúc tôi đang làm bài mà mở hộp cơm đang thơm ngào ngạt kia ra mà một mình hưởng lại xoay xoay cây bút, khuôn mặt tuấn tú ban đầu còn bình tĩnh lúc sau lại ẩn giật sự tức giận, “Nhìn tôi cái gì, làm bài!”“Thầy, em đói bụng.” Tôi ai oán nói.“Làm đề kế tiếp.”Tôi gác cằm trên tờ giấy chi chít công thức, những công thức này đương nhiên không phải là tôi viết, chữ của Tô Tín quả nhiên cùng một dạng với anh, bề ngoài thanh tú nhã nhặn lại mang theo khí chất sang giận dễ sợ, cực kỳ bất mãn nói “Còn làm bài nữa, dù sao cũng không biết làm, thầy, thầy đừng ngược đãi em nữa.”“Kỳ Nguyệt,” Tô Tín để cây bút xuống, nghiêm túc giương đôi mày kiếm lên “Rốt cuộc là tôi ngược đãi em hay là em ngược đãi tôi, tâm trạng tôi bây giờ cực kỳ bi thương, mới về nước dạy học lại gặp phải một người vô cùng phiền phức như em.”“Aizz! Vốn dĩ chúng ta không hề quen biết chỉ là người qua đường Ất Giáp gì đó, chính anh là người đến chăm lửa gây chuyện trách tôi cái gì chứ. Còn có chỉ vì chuyện nhò này mà bức tôi giải đề. Không lẽ bức tôi nhảy lầu anh mới cam tâm sao, ngày mai báo chí sẽ thổn thức đưa tin Đắng lòng nữ sinh đại học X không chịu nỗi áp lực nhảy lầu tự sát, nguyên nhân là do bị thầy giáo ép buộc giải đề, giáo dục thời nay, khiến cho tuổi trẻ không biết đi con đường nào?’” Tôi cực kì căm phẫn khẳng khái nói hết vô cùng tức nên không còn thầy trò gì nữa =.=Haha, anh buồn cười, “Nhìn không ra, em lại nói hết như vậy, lại vô cùng thâm tình quả nhiên là học sinh chuyên văn.”Tôi vẫy vẫy ngón tay cầm bút, kiêu ngạo như con công xòe đuôi “Tất nhiên rồi, tài nghệ văn học, năng lực diễn thuyết những thứ này khoa khoa học tự nhiên các người sao có thể với tới được.”Tô Tín cười đến khuynh quốc khuynh thành, anh nâng cằm lên, tay áo sơ mi bị anh tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo bền chắc. Làm sao lại nhìn sắc đẹp như thay cơm, bụng của tôi lại đói hơn cười xong nói tiếp “Nếu bây giờ em nhảy lầu mà không chết thì phải thật xin lỗi báo chí ngày mai sao?”“Không chết thì không cần báo chí, mà nếu như tôi tàn phế, cả đời này cũng đổ thừ cho anh, anh phải chịu trách nhiệm cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của tôi cho đến khi tôi rời khỏi nhân thế, à không, cho dù tôi chết biến thành ma cũng không bỏ qua cho anh, thành ma cũng đi theo lão già anh.” Tôi vô cùng trôi chảy thốt ngẩn ra, đưa tay xoa xoa cái mái ngố của tôi, nói một chữ “Được.”Đột nhiên tôi có phần không được tự nhiên, mặt hơi nóng lên, khẩn trương đầy tay anh ra, không kiên nhẫn nói “Đừng có mà sờ lung tung, chúng ta là thầy trò đó.”Anh cười càng vui vẻ, đem hộp đựng thức ăn đẩy tới đây “Đi tới chỗ dì quản lí hâm lại cho nóng rồi mượn thêm hộp cơm, tới đây ăn cơm.”“Yes sir!” Giờ phút này tôi còn vui vẻ hơn anh, cầm hộp cơm lên đi ra ngoài, đi tới cửa tôi cười gian quay đầu lại nói “Thầy, anh không sợ tôi bắt cóc bữa tối của anh ăn một mình luôn sao.”“Kỳ Nguyệt, em đừng quên, sau này thời gian chúng ta gặp nhau còn rất nhiều, tôi không ngại đâu.” Anh nheo đôi mắt lại nghiêm mặt nói “Huống chi tôi còn rất nhiều đề bài.”“Ba phút sau trở lại!” Tôi bỏ lại những lời này rồi thụt mạng chạy xuống bạn nói xem người này sao có thể độc ác như vậy.●●●●●●Ăn cơm xong Tô Tín cũng không làm khó tôi nữa mà thả tôi về. Tôi cười tít mắt ca ngợi tay nghề nấu ăn của mẹ anh rồi happy ôm đống sách đi đến lầu hai đi động trong túi reo vang. Đoán chắc là Tân Hân muốn khảo sát tình hình chiến đấu, tôi nhấn nghe rồi lập tức quát lên “Bác gái Tân Hân à, như cậu mong muốn, tớ cùng tên nhãi Tô Tín kia ở chung rất tốt, thật sự tốt, tốt đến không thể tốt hơn nữa, tốt đến nghiến răng nghiến lợi, tớ hận không thể ôm lấy đùi anh ta, hướng anh la lớn, thầy Tô à, thầy là mục tiêu sau này của em, thầy là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời em, có thể được thầy hướng dẫn, em, em, em nhổ vào đại gia anh.”Đối phương trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng “Kỳ Nguyệt, còn tốt chứ.”Bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói Tô Tín lạnh lùng như đang ở trong hầm băng lạnh giá. Tôi thiếu chút nữa sợ tới mức quăng điện thoại, trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, tôi nhanh chóng cầm chặt điện thoại hét lên “Alo alo…..Aiz, sao tín hiệu không tốt vậy nhỉ, nghe không được nữa rồi…..sóng bị gì vậy, thật là, cúp máy đây.”“bụp” ta cúp điện thoại, quẹt quẹt mồ hôi, Tô cầm thú đúng là âm hồn không tan. Nhưng là tôi vừa chân trước chân sau ra cửa, anh ta liền gọi làm gì?Điện thoại lại vang lên, chắc là Tô cầm thú lại làm phiền. Tôi cầm củ khoai lang nóng bỏng tay đi qua đi lại hai vòng, cắn răng mở nắp điện thoại.“Alo….” Tôi cố tình hạ thấp giọng ra vẻ yếu ớt, cho Tô Tín cảm nhận được nội tâm tôi đang vô cùng sám hối.“Kỳ Nguyệt cậu không khỏe sao?”Lần này rõ ràng không phải Tô Tín mà là một giọng nam không quá quen thuộc.“Bạn là?”“Tớ là Tô Minh Á, còn nhớ không?”Tôi nhất thời sống lại trạng thái bổ sung đầy máu “À, thì ra là bạn học Tô Minh Á.”So với tên Tô Tín bỉ ổi đầy phúc hắc kia thì bạn học Tô quả nhiên là một thiên sứ thuần khiết.“Ha ha, vừa rồi nghe âm thanh không có tinh thần kia của cậu còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.”“Bây giờ không sao rồi, nghe được giọng của bạn học Tô, tớ liền hồi quang phản chiếu rồi.” Tôi nói cực kì khoa kia lập tức cười vang “Kỳ Nguyệt bạn thật hài hước.”“Không tồi, không tồi.”…………Xét thấy cùng Tô Minh Á càng nói càng vui, tôi ôm sách ngồi xuống góc tường, đắc ý tán gẫu tiếp. Đứa nhỏ này giọng cười rất thấp, nói cũng ít, chắc là bị Tô Tín áp bức lâu rồi, tôi tùy tiện nói ra câu nào cũng làm cho cậu ta cười vui vẻ. Biểu hiện này của cậu ất làm tôi có cảm giác thành tựu, về phương diện khác thì tôi càng kiên định quyết tâm rời xa yêu nghiệt Tô Tín mà thành công thế nào đi nữa nếu còn ngồi tiếp thì tôi sẽ tê chân đến tàn phế mất, vì vậy tôi dùng một câu chuyện cười kết thúc một tiếng nấu cháo điện thoại, phủi phủi quần, vất vả đứng không đứng không biết, vừa đứng đã giật cuối cầu thang, Tô Tín im lặng bình tĩnh đứng đó, ánh sáng đen tối quấn quanh thân hình đẹp đẽ của anh. Đôi mắt hẹp dài, tròng mắt đen bóng nhìn tôi như đang dọa tôi nhất thời tê dại mềm nhũn, tê dại là do lúc nãy ngồi chồm hỗm, mềm nhũn là bị anh ta làm sợ hai khả năng là anh đã đứng đó thật lâu nghe tôi làm nũng với cái điện thoại, hai là đúng lúc tan làm đi ngang qua, nhưng là cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là……Tôi sợ hãi lên tiếng “Chào thầy ạ.”, anh ta như không thấy tôi, bước nhanh qua tôi, vung lên bên tai một làn gió nhẹ, quẹo khúc quanh biến mất trong tầm mắt phút này, tôi thật sâu ý thức được, thầy Tô kính yêu của chúng ta đã tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó. Tôi vội vàng chạy như điên theo bóng lưng anh , chạy đến bên cạnh anh, không kịp hít thở, khom người thật sâu, hét lớn “Thầy Tô, thật xin lỗi!”Hét xong, tôi cũng không dám nhìn vẻ mặt của anh, lại tiếp tục như điên chạy đi, tôi cảm thấy bản thân mình thật khác người hoàn toàn không giống với tiểu cô nương ngây thơ lúc nãy. her, cũng biết mình khác người Không muốn nghĩ nhiều nữa, tôi chạy đi, an ủi bản thân, Tô Tín mặc kệ anh có tha thứ hay không dù sao tôi cũng đã khiêm nhường xin lỗi rồi, anh là giảng viên, giảng viên thì không nên để tâm, nhỏ mọn như vậy?”●●●●●●Trở lại ký túc xá, tôi trước nghĩ sau suy sau này Tô Tín sẽ ngược đãi tôi như thế nào, tâm tình lên mạng cũng không còn, tắm rửa xong thì ôm cuốn tiểu thuyết lên Hân nhìn tôi, vẻ mặt như vừa ra cửa liền đạp phân. Cô giật mình hỏi “Kỳ Nguyệt, cậu làm sao vậy? Đầu óc bị kẹp cửa à?”“Đầu cậu mới bị kẹp cửa đó.”“Có phải thầy Tô không dạy bù cho cậu mà làm chuyện khác, cậu mất rồi hả?”“………..”Tôi mở tiếu thuyết, đeo tai nghe nghe nhạc, không để ý tới cái người dâm tặc kia hôm sau không có giờ học nên tôi ngủ một giấc tới trưa mới dậy, tôi theo thói quen nhìn điện thoại đã chỉnh sang chế độ rung, thấy có một tin nhắn tối qua chưa dung tin nhắn là Kỳ Nguyệt, hộp cơm hôm qua em mượn vẫn còn ở chỗ tôi, mời em ngày mai 1130 tới văn phòng tôi đem nó đi gửi Thầy liếc liếc ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, không đành lòng nhìn vào góc phải màn hình, 1136, bốn con số bé nhỏ đang diễu võ dương oai, giống như đang nói nhìn tôi chính xác đến từng phút chưa này.’A ─────── tôi rú dài một tiếng, ủ rũ ngả đầu vào gối.

giáo sư quá dùng sức